TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 306

Cha đưa tay vuốt chòm râu ngắn của mình, cười hà hà nói: “A Hành

chính là rồng phượng trong loài người, đối xử với A Uyển cũng không chê
vào đâu được.”

Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên, mới không lâu trước đây mẹ còn gọi

Thẩm Hành là Thẩm công tử, thế mà bây giờ đã đổi sang gọi là A Hành
một cách thân thiết như thế rồi. Tôi cẩn thận ngó nhìn thần sắc cha mẹ,
trong lòng không kìm được thầm phán đoán, lẽ nào Thẩm Hành thực sự quá
xuất sắc nên cha mẹ đã có lòng thu y làm nghĩa tử rồi? Nếu đúng là như thế
thì thái độ của cha mẹ hôm nay cũng không có gì là quá khó hiểu cả.

Cha lại nói với tôi: “Sau này con nhớ phải nghe lời A Hành đấy, còn

những lời xằng bậy như muốn gả cho Lý tổng quản thì ngàn vạn lần đừng
có nói ra nữa.”

Mẹ cũng phụ họa theo: “Là thân con gái thì phải giữ ý giữ tứ một chút,

con đã rõ chưa?”

Tôi khẽ gật đầu.

Tôi vừa mới trở về tiểu viện của mình, còn chưa kịp bước chân qua

cửa thì Bích Dung đã hạ thấp giọng nói: “Quận chúa, Thẩm công tử tới
rồi.” Hơi dừng một chút, thị lại tiếp: “Thẩm công tử lúc này đang ngủ trên
thư án đấy.”

Tôi sững người ra, hỏi: “Sư phụ đã tới đây bao lâu rồi.”

“Dạ, hơn nửa canh giờ rồi.”

Tôi bước chân vào phòng, vừa mới ngước mắt lên đã thấy ngay Thẩm

Hành đang để tay trên thư án, lại gối đầu lên tay mà ngủ, trên khuôn mặt
ngợp đầy vẻ mỏi mệt. A Thanh đứng bên cạnh tôi nhỏ giọng nói: “Quận
chúa, Thẩm công tử đã mấy ngày nay không được ngủ một giấc hẳn hoi
nào rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.