TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 307

Sau khi biết cha có ý đồ chiếm đoạt giang sơn Thiên Long triều, tôi đã

phải nhìn nhận lại Thẩm Hành bằng con mắt khác. Tôi đoán cha coi trọng
Thẩm Hành như thế có lẽ có một nửa nhỏ nguyên nhân là Thẩm Hành y
thuật phi phàm, còn nửa lớn nguyên nhân còn lại là tài năng của y có thể
giúp đỡ cho ông.

Phàm là người có thể làm nên việc lớn, bên cạnh dù thế nào cũng phải

có một số mưu sĩ mới được.

Trước đó khi đi tham dự tiệc sinh nhật của Hoàng hậu trong cung, cha

từng nói trước mùa xuân sang năm cuộc chiến tranh đoạt ngôi báu sẽ kết
thúc. Bây giờ đã là đầu tháng Mười hai rồi, cách mùa xuân sang năm chẳng
còn bao xa nữa, chắc hẳn tình thế hiện đang căng thẳng tột cùng. Mà Thẩm
Hành vốn là mưu sĩ của cha tôi, đồng thời còn là sư phụ của tôi nữa, không
mỏi mệt mới là chuyện lạ.

Tôi bước lên phía trước, hơi khom người xuống, định rút cuốn sách

trong tay Thẩm Hành ra. Nào ngờ tôi chỉ vừa mới tới gần thì y đã đột ngột
mở bừng đôi mắt đang vằn đầy những tia máu, cứ thế nhìn chằm chằm vào
tôi. Tôi hơi hé bờ môi, khẽ gọi một tiếng: “Sư phụ.”

Trong mắt Thẩm Hành lúc này không ngờ lại lấp lánh ánh lệ, rồi y đột

nhiên dang tay ôm lấy tôi, ôm rất nhẹ, cứ như thể sợ tôi là bọt nước đụng
vào là tan ngay. Y lẩm bẩm như đang nói mơ: “A Uyển, ta nằm mơ thấy
nàng đã chết rồi, con của chúng ta cũng chết rồi, mà đó còn là một bé gái
nữa.”

Tôi đưa mắt liếc nhìn Lê Tâm và A Thanh đang đứng cách chỗ tôi chỉ

hơn mười bước chân, sau đó liền nháy mắt ra hiệu cho Bích Dung. Bích
Dung khẽ gật đầu với tôi rồi liền đưa hết mọi người trong phòng ra ngoài.
Cửa được nhẹ nhàng khép lại, tôi bình tĩnh nói: “Sư phụ, người loạn trí mất
rồi, con là Tiêu Uyển.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.