TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 302

động, tôi hơi nheo mắt hỏi: “Ngươi có chứng cứ gì không?’

Nam nhân mặt mũi biến dạng kia nhìn chằm chằm vào tôi, đột nhiên

nói: “Chiếc áo trên người ngươi là áo lông cáo tuyết Thiên Sơn, đáng giá
không chỉ vạn lạng vàng…”

Nghĩ tới biểu hiện của tam Hoàng tử hôm nay khi nhìn thấy chiếc áo

lông cáo tuyết Thiên Sơn này, tôi bất giác hơi ngẩn ra rồi lại càng tin tưởng
vào phán đoán ban đầu của mình. Nhưng khi tôi vừa định hỏi nam nhân
trước mắt mấy điều, hắn đột nhiên lại cười lớn một tiếng vẻ hết sức thê
lương.

Chỉ nghe hắn lẩm bẩm: “Cáo tuyết Thiên Sơn, cáo tuyết Thiên Sơn…”

Thế rồi ánh mắt hắn bỗng trở nên tột độ dữ dằn. “Xem ra ngươi chính là
con gái của tên súc sinh đó rồi! Cha nợ thì con trả! Ta phải khiến ngươi
không được chết một cách tốt đẹp!”

Hắn lại bắt đầu điên cuồng lay lồng sắt, tiếc rằng chiếc lồng sắt này

quá mức kiên cố, hành động này của hắn chẳng khác nào kiến càng lay cây.

Cho dù biết rằng hắn không thể trốn ra khỏi lồng sắt nhưng tôi vẫn

không kìm được lùi về sau mấy bước, bởi lẽ khí thế của hắn thực sự quá
kinh người, sát khí trong mắt thì nồng đậm hơn mấy tên áo đen vừa rồi
không biết bao nhiêu lần mà kể. Nếu hắn thực sự có thể thoát ra khỏi chiếc
lồng sắc này, chắc tôi sẽ khó tránh khỏi cảnh chết không có chỗ chôn thây.

Tôi khẽ kéo chiếc áo lông cáo tuyết trên người một chút, trầm giọng

hỏi: “Ngươi có thù sâu hận lớn gì với cha ta sao?”

Tôi hiển nhiên biết rõ mà vẫn cố hỏi, bởi lẽ lúc này tôi chỉ muốn xác

thực suy đoán trong lòng mà thôi. Quả nhiên, tôi còn chưa nói xong thì hắn
đã trợn trừng hai mắt lên nhìn tôi. “Có thù sâu hận lớn gì? Ngươi không
biết ư? Ngươi thực sự không biết ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.