TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 31

Tôi vô thức đưa tay lên định sờ thử cây trâm gỗ đào trên búi tóc ấy,

nhưng còn chưa kịp chạm vào thì cha đã lên tiếng rồi: “A Uyển, còn không
mau tạ ơn sư phụ đi?”

Tôi đành rụt tay về, khom người hành lễ học trò với Thẩm Hành: “Tạ

ơn sư phụ.”

Ánh mắt Thẩm Hành trở nên rất mực hiền hòa.

Tôi trở về bên cạnh huynh trưởng. Huynh trưởng khẽ nói với tôi: “A

Uyển, vị sư phụ này của muội đối xử với muội quả là không tệ chút nào.
Cây trâm gỗ đào kia không đơn giản đâu, đoán chừng được làm từ gỗ đào
trăm năm đấy, có công hiệu an thần trừ tà.”

Tôi xưa nay vốn chẳng mấy để tâm tới những món đồ trang sức như

trâm cài tóc, với việc bái sư cũng chẳng đặt vào lòng. Nếu hỏi lúc này tôi
đang mong ngóng nhất điều gì, vậy thì đó ắt là việc Dịch Phong mãi chưa
thấy đến: “Huynh trưởng, khi nào thì Dịch Phong tới trợ hứng thế.”

Huynh trưởng đưa mắt liếc tôi, ánh mắt trở nên khá quái dị: “Hê hê, A

Uyển, chắc không phải muội đã thích Dịch Phong rồi đấy chứa?” Tôi còn
chưa trả lời thì huynh trưởng đã khẽ lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Nhất định
không thể nào như vậy được.”

“Huynh đang lẩm bẩm cái gì đó?”

Huynh trưởng cười nói: “Sắp rồi, đợi lát nữa ca múa xong xuôi thì sẽ

đến lượt Dịch Phong. Ta cất công mời y tới như thế chính là vì muội đấy
nhé.”

Lúc này cha đã lại nói với tôi: “A Uyển, mau qua ngồi với sư phụ đi,

như thế tình cảm thầy trò mới tốt dần lên được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.