TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 369

bản cung cũng đành chấp nhận thôi, mong con sau khi thành hôn hãy giữ
đúng bốn phận, sớm ngày sinh con đẻ cái cho Cẩn Du.”

Tôi đáp “vâng” nhưng trong lòng thì thầm cảm thấy may mắn vì cha

chuẩn bị tạo phản, bằng không sau này mà phải ngày ngày đối mặt với Tư
Mã Cẩn Du và vị Hoàng hậu nương nương không thích tôi này, chắc sẽ
không sống nổi mất.

Sau đó Hoàng hậu lại răn dạy tôi thêm mấy lời, có điều nội dung

không có gì đặc biệt, chủ yếu là nhắc nhở tôi phải an phận thủ thường.

Tôi làm bộ cung kính lắng nghe nhưng trong lòng chẳng coi những lời

đó ra gì.

Sau khi rời khỏi cung Phượng Thê, tôi tính toán thời gian một chút,

thấy mình nếu còn không mau chóng rời khỏi hoàng cung thì chỉ e sẽ bắt
gặp đội quân tiến vào cung ép Hoàng đế thoái vị mất. Tôi cố gắng đi nhanh
hơn, có điều chưa đi được bao lâu thì đã nghe thấy có tiếng bánh xe ngựa
lăn lộc cộc vang lại.

Trong chốn hoàng cung, người có thể ngồi xe ngựa và xuất hiện vào

lúc này không còn ai khác ngoài Công chúa Văn Dương. Xe ngựa dừng lại
ngay trước mặt tôi, một ả cung nữ vén rèm lên, kế đó giọng nói của Công
chúa Văn Dương vang ra: “Để ta tiễn ngươi một đoạn.”

Công chúa Văn Dương dường như có lời muốn nói với tôi, tôi dù

muốn cự tuyệt cũng không được, hơn nữa, có xe ngựa chở đi cũng là một
chuyện không tệ chút nào.

Sau khi trèo lên xe ngựa, tôi ngó nhìn sắc trời bên ngoài một chút, nói:

“Xem ra trời sắp mưa rồi.” Bầu trời lúc này âm u vô hạn, chỉ thoáng nhìn
thôi đã khiến người ta không kìm được cảm thấy hết sức nặng nề.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.