TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 383

thắp đèn nữa. mà nếu con cảm thấy sáng quá, thì chỉ cần dùng vải che đi là
được.”

Trong giọng nói của Thẩm Hành ngợp đầy một vẻ khát khao, rồi y

chợt hỏi: “A Uyển, con cảm thấy thế nào?”

Tôi chẳng có lòng dạ đâu mà nghe, chỉ tùy ý trả lời: “Dạ, hay lắm.”

Một hồi lâu sau, hai người chúng tôi rốt cuộc đã đi tới cửa ra của mật

đạo, ra ngoài xem thử thì không ngờ lại là một rừng cây ở ngoại thành. Tôi
nói: “Không ngờ mật đạo này lại dài đến vậy.”

Thẩm Hành nói: “Mật đạo này kỳ thực còn thông đến cả hoàng cung

nữa đấy.”

Tôi bất giác cả kinh. “Còn thông đến hoàng cung ư? Là nơi nào của

hoàng cung vậy?”

“Trong cung có một khu rừng trúc nằm cách cung điện mà con hiện

đang ở không xa, một cửa ra khác của mật đạo được đặt tại chính nơi đó.”

Tôi cất lời cảm khái: “Xem ra khi xưa phụ hoàng thực sự đã phải bỏ ra

không ít tâm tư.”

Khi sắp tới giờ thắp đèn, tôi và Thẩm Hành mới cùng nhau rời khỏi

vương phủ.

Bởi vì không cùng đường nên tôi và Thẩm Hành phải tách nhau ra ở

trước cửa vương phủ. Trước khi lên xe ngựa, Thẩm Hành kéo tay tôi, nói:
“Trời đêm lạnh giá, con hãy khoác tạm áo choàng của ta đi.” Dứt lời, Thẩm
Hành liền cởi chiếc áo choàng trên người mình xuống. Khi giúp tôi buộc
dây áo choàng lại, y ở cách tôi rất gần, tôi thậm chí còn có thể cảm nhận
được những hơi thở nóng bỏng phả ra từ trên người y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.