TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 42

Tri âm của Dịch Phong tôi đã từng được thấy bóng lưng rồi, hôm đó

nếu không phải vừa đúng lúc cha trở về, tôi nhất định đã có thể nhìn thấy
khuôn mặt y. Đào Chi lại nói tiếp: “Bây giờ mọi người đều đồn vị tri âm đó
của Dịch Phong công tử không phải là con người, mà là yêu quái chuyên đi
hút hồn của nam nhân.”

Yêu quái cơ đấy…

Bóng lưng ngày hôm đó để lại cho tôi ấn tượng khá sâu sắc, nếu thực

sự là yêu quái, vậy thì chắc là một con Trúc Yêu rồi, mà lại thanh tao nho
nhã như thế nữa, ắt chỉ có thể là Thúy Trúc Yêu thôi. Tôi đưa tay sờ cằm,
nói: “Ồ, đó nhất định là Thúy Trúc Yêu rồi.”

Da mặt Đào Chi bất giác hơi run lên: “Quận chúa, trọng điểm không

phải là điều này. Mà Dịch Phong công tử từ sau khi gặp tri âm đã mấy ngày
liền không ra khỏi cửa rồi, ngay đến đồ ăn mà người hầu bưng tới y cũng
chẳng động vào chút nào. Hôm nay có người vô tình xông vào phòng của
Dịch Phong công tử, Quận chúa, người đoán xem người đó đã nhìn thấy
gì?”

“Phải chăng là Dịch Phong đang ngồi gảy đàn trước một chậu trúc

xanh?”

Da mặt Đào Chi lại run lên lần nữa: “Quận chúa, chắc không phải là

tối nay người đã ăn nhiều măng trúc xào quá rồi đấy chứ?”

Tôi lạnh lùng đưa mắt lườm Đào Chi. Đào Chi lập tức cười gượng

mấy tiếng, sau đó nói tiếp: “Người đó nhìn thấy Dịch Phong công tử quần
áo đã cởi ra một nửa, sắc mặt trắng bệch, đang bị vị công tử tri âm kia đè
xuống bàn. Nếu không có người vô tình xông vào, Dịch Phong công tử nhất
định là đã phải chịu thiệt thòi rồi. Ấy, Quận chúa, người không lo lắng cho
Dịch Phong công tử ư?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.