TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 44

Đào Chi bước lên phía trước khoác áo choàng cho tôi, lại giúp tôi đi

tất xỏ giày, sau đó mới nhìn chằm chằm vào tôi bằng cặp mắt sáng rực, hỏi:
“Quận chúa, chúng ta có đi không đây? Nếu còn chậm trễ e là không kịp
đâu.”

Xem ra, tôi vẫn còn chưa hiểu lắm về đứa a hoàn đã đi theo mình hơn

mười năm này.

Tôi nhảy xuống giường, nói: “Đi thôi. Cẩn thẩn một chút, đừng để Lê

Tâm phát hiện ra.”

Tôi và Đào Chi rón ra rón rén rời khỏi tiểu viện của mình, lại tránh

khỏi các thị vệ đi tuần, sau đó lén lút lẻn vào trong tiểu viện của Thẩm
Hành. Gã người hầu lúc này đang gục đầu ngủ gật trên chiếc bàn đá dưới
gốc cây, xem ra Thẩm Hành hãy còn chưa về.

Tôi nháy mắt ra hiệu cho Đào Chi, Đào Chi liền đi tới lay gã người

hầu kia dậy. Gã nhìn thấy tôi thì sợ giật nẩy mình, vội quỳ sụp xuống đất
nói: “Quận chúa, tiểu nhân không cố ý ngủ gật đâu.”

Tôi khẽ xua tay, không để ý gì tới gã. Đào Chi nói: “Quận chúa kêu

ngươi về đi.”

Gã người hầu đó hoang mang đưa mắt nhìn tôi, Đào Chi lại nói:

“Quận chúa sẽ không phạt ngươi đâu, ngươi cứ yên tâm.” Thế là gã mới
chịu lui xuống.

Tôi cười híp mắt nhìn Đào Chi, nói: “Đào Chi, ngươi đúng là hiểu bổn

Quận chúa quá.”

Đào Chi né tránh ánh mắt của tôi, đặt chiếc đèn lồng đang xách trong

tay xuống bàn, sau đó chẳng biết lôi từ đâu ra được một hộp đồ ăn, bên
trong đựng đầy các loại bánh ngọt, còn có cả một ấm trà nóng nữa. Ánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.