TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 474

Tư Mã Cẩn Du cười khẩy một tiếng, dùng hai ngón tay bóp cằm tôi.

“Hình như nàng được hắn nuôi khá tốt đấy, sắc mặt hồng hào, còn béo lên
nữa.” Y đưa tay nhéo thử má tôi. “Quả nhiên là có thêm thịt rồi, trước đây
má nàng đâu có được phúng phính thế này.”

Tôi hơi cau mày lại.

“Sao? Ta đụng vào nàng, nàng không vui à?”

Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lời này tôi hiểu rất rõ. Hơn nữa với

tính cách của Tư Mã Cẩn Du thì việc gì cũng phải chiều theo ý hắn, không
thể làm trái lại, do đó tôi không nói năng gì, cũng không cau mày nữa, cứ
thế lặng lẽ nhìn hắn.

Tư Mã Cẩn Du rốt cuộc đã chịu buông tay ra.

Tôi thầm thở phào một hơi tự đáy lòng.

Nhưng tiếp đó hắn lại ôm lấy tôi, nói: “Thẩm Hành bày mưu khiến ta

bị mất ngôi báu, ta chẳng để bụng, bởi kiếp này ta vốn tới đây là vì nàng,
chỉ cần có nàng, những thứ khác ta đều có thể vứt bỏ được.” Hơi dừng một
chút, Tư Mã Cẩn Du lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi. “A Uyển, nàng có
ngoan không? Đã để cho hắn đụng vào chưa vậy?”

Tôi không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Nếu tôi mà trả lời là đã để cho Thẩm Hành đụng vào rồi, lỡ như Tư

Mã Cẩn Du trong cơn nóng giận liền cưỡng bức tôi ngay trong xe ngựa thì
phải làm sao?

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, cố tình né tránh vấn đề này. “Chúng ta

đang đi đâu vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.