TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 49

Khi tôi nhìn thấy Thẩm Hành thì y đang ngồi trên chiếc ghế đàn

hương, tay cầm một cuốn sách mà xem chăm chú. Khi liếc thấy tên cuốn
sách đó, tôi thiếu chút nữa đã sợ đến nỗi hồn bay phách lạc. Không lâu
trước đây, buồn chán không có việc gì làm, tôi bèn sai Đào Chi ra ngoài
chợ mua lấy mấy cuốn tiểu thuyết về. Đào Chi quả nhiên rất hiểu tôi,
những cuốn mua về đều khiến tôi khá vừa lòng. Một hôm tôi rảnh rỗi quá,
thế là bèn chọn đại lấy một cuốn rồi nằm lên giường đọc, chẳng ngờ bên
trong lại toàn viết về những chuyện dâm dật.

Tôi đã từng lén lút tới Tần lâu Sở quán rất nhiều lần, thành ra cũng bị

nơi đó làm ảnh hưởng, không hề cảm thấy một vị cô nương còn chưa xuất
giá xem thứ sách này thì có gì là không ổn. Tôi đọc rất say mê, đương khi
cảm khái cơ thể của con người không ngờ lại có thể mềm dẻo tới độ ấy thì
cha đột nhiên tới, thế là tôi vội vàng giấu nó đi. Trong lúc vội vã, tôi cũng
chẳng rõ mình rốt cuộc đã nhét nó vào chỗ nào.

Sau khi cha rời đi, tôi vì kinh sợ quá độ nên đâm ra quên mất cuốn tiểu

thuyết dâm dật đó.

Bây giờ nhìn thấy Thẩm Hành, lại liếc thấy cuốn sách mà y đang cầm

trong tay, tôi mới nhớ ra là còn có chuyện này. Có điều Thẩm Hành lúc này
tỏ ra rất nghiêm túc, khiến tôi có cảm giác như thể y đang xemTứ thư Ngũ
kinhvậy.

Tôi ngập ngừng một chút, cuối cùng mới run giọng mở lời: “Sư… sư

phụ…”

Thẩm Hành ngước mắt lên: “A Uyển dậy rồi đấy à?”

Tôi khẽ gật đầu.

Thẩm Hành chỉ tay vào vị trí bên cạnh mình, nói: “Ngồi đi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.