TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 59

Cho nên khi Thẩm Hành truyền thụ thuật Kỳ Môn Độn Giáp, tôi

thường xuyên ngẩn ngơ nhìn đôi môi đẹp đẽ của y hé ra khép lại không
ngừng, kỳ thực chẳng được mấy chữ lọt vào đầu. Thế rồi tôi ngáp dài liền
mấy cái, đưa tay đỡ má, muốn tập trung tinh thần nghe giảng.

Thẩm Hành chợt dừng lại, đi tới trước mặt tôi hỏi: “A Uyển mệt rồi

ư?”

Tôi nói: “Sư phụ, người hiếm có dịp xuất sơn thế này, vậy mà con

chưa từng dẫn người đi du ngoạn trong thành Kiến Trung, đây quả thực là
một sơ suất lớn. Chi bằng hôm nay chúng ta hãy tạm đặt thuật Kỳ Môn
Độn Giáp qua một bên mà ra ngoài đi dạo, vậy thì mới không uổng phí thời
tiết đẹp hiện giờ.”

Thẩm Hành trầm ngâm một lát rồi mỉm cười nói: “Hiếm khi A Uyển

có lòng như thế, vậy chúng ta hãy ra ngoài đi dạo thôi.”

Ra ngoài cùng với Thẩm Hành võ nghệ cao cường, ngay đến thị vệ tôi

cũng chẳng buồn mang theo, sau lưng chỉ có một mình Đào Chi theo hầu.
Kiến Trung là đô thành của Thiên Long triều, trên đường xe cộ nườm nượp,
hàng quán liền kề, mức độ phồn hoa khỏi cần phải nói. Tôi và Thẩm Hành
chậm rãi bước đi trên đường, có lẽ vì tướng mạo và khí chất của y quá ư
xuất chúng nên từ khi chúng tôi ra khỏi vương phủ tới giờ thường xuyên có
các cô nương giả bộ vô tình đưa mắt liếc qua.

Tuy Thẩm Hành chưa từng nói rõ về thân phận của mình nhưng hôm

đó tôi đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa mẹ và huynh trưởng, cho nên
biết y là người Đại Phụng triều. Nghe nói Đại Phụng triều dân phong nề
nếp, con gái không được xuất đầu lộ diện bên ngoài, dù chỉ là bước chân ra
khỏi cửa cũng cần đeo mạng che mặt. Còn Thiên Long triều chúng tôi dân
phong cởi mở, dù một cô ngương chưa xuất giá liếc mắt đưa tình với nam
tử mà mình vừa ý ngay ngoài đường thì cũng chẳng có ai dị nghị, nếu hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.