TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 7

vầy cá nước vốn rất bình thường, vậy nhưng sư phụ lại chẳng để ý gì tới
tôi, ngoài con đường này ra, tôi không còn lựa chọn nào khác cả.

Sư phụ không trả lời tôi, chỉ nói: “Ngồi xuống đi, để ta bắt mạch cho

nàng. Sức khỏe của nàng vốn không tốt, bây giờ đang mang thai, sau này
nhất định phải chú ý tĩnh dưỡng mới được.”

Tôi bướng bỉnh ngẩng đầu nhìn sư phụ, hỏi: “Sư phụ, đã năm năm rồi,

người có từng thích A Uyển chút nào không?”

Sư phụ mặt không đổi sắc. Chàng nói: “Chưa.”

Tỉ mỉ ngẫm lại, tôi hỏi câu này thật là ngốc quá. Trong đêm động

phòng hoa chúc, khi vén tấm khăn đỏ trùm đầu của tôi lên, sư phụ đã từng
nói rõ đáp án với tôi rồi…

“Trên đời có một loại võ công tên gọi là Bích Lạc Hoàng Tuyền quyết,

phàm là người tu luyện thì tất phải từ bỏ tình ái. A Uyển, ta là một người
không có trái tim.”

Khi xưa tôi dối người dối mình không tin vào điều đó, cố chấp cho

rằng sư phụ chỉ gạt tôi thôi. Vì sư phụ, vốn là một thiên kim tiểu thư được
cơm bưng nước rót tận miệng nhưng tôi vẫn đi học nấu cơm, khuôn mặt bị
dầu sôi trong chảo bắn vào đau bỏng rát. Vì sư phụ, tôi còn học thêu thùa
may vá, mười đầu ngón tay bị kim đâm cho sưng tấy. Biết sư phụ thích yên
tĩnh, tôi liền dọn nhà lên núi, lại đuổi hết các thị nữ bên cạnh mình đi, chỉ
giữ lại một mình Bích Đồng vốn đi theo bên cạnh tôi từ nhỏ tới lớn. Ban
đầu cuộc sống rất vất vả, nhưng về sau, sư phụ đã tự tay trồng cho tôi một
góc đào, tôi liền cảm thấy mọi thứ mình phải bỏ ra đều đáng giá, dù việc
trồng đào ấy vốn là do tôi chính miệng yêu cầu, nhưng… dù gì đi chăng
nữa thì sư phụ cũng đã vì tôi mà đi trồng cây.

Sau này đến năm thứ tư, sư phụ vẫn đối xử với tôi như thuở ban đầu,

chẳng khác nào hồi mới nhận tôi làm đệ tử, thế là tôi rốt cuộc cũng đã tin.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.