TRƯỜNG HẬN (VÔ TÂM) - Trang 72

người, tôi muốn không nhận ra người nào là Thái tử điện hạ cũng không
được.

Tôi chậm rãi khom người hành lễ: “Bình Nguyệt bái kiến Thái tử điện

hạ, Thái tử điện hạ vạn phúc.”

Bình nguyệt là phong hiệu của tôi, năm xưa khi cha được phong làm

Tây Lăng Vương, tôi cũng nhân tiện được sắc phong làm Bình Nguyệt
Quận chúa. Có điều thường ngày trong phủ cái tên này chẳng bao giờ được
dùng, cha mẹ thì cũng không mấy khi gọi tôi là Bình Nguyệt, chỉ vào
những dịp yến tiệc long trọng trong cung, khi người khác nhắc đến tôi, cha
mẹ mới nói tiểu nữ Bình Nguyệt thế này, tiểu nữ Bình Nguyệt thế kia. Tóm
lại, trong giới quyền quý ở Thiên Long triều, Bình Nguyệt Quận chúa tôi
đây có thể nói là khá kín tiếng.

Thái tử mãi vẫn chẳng kêu tôi bình thân, nhưng tôi lại cảm giác được

có một ánh mắt đang lẳng lặng quan sát mình. Tôi vốn có trực giác khá
chuẩn, thầm đoán Thái tử nhất định đã biết được việc giữa tôi và Dịch
Phong, thế là mới không ưa gì tôi, bây giờ có dịp còn định gây khó dễ cho
tôi nữa.

Nhưng Thái tử là hoàng đế tương lai, còn tôi thì chỉ là con gái của thần

tử, tôi thực sự không muốn gây rắc rối cho cha mẹ, nên đành cắn chặt răng,
giữ cho thân thể không động đây.

“Bình Nguyệt.” Thái tử lẩm bẩm lặp lại tên tôi rồi chợt cười khẽ một

tiếng, nói: “Ta còn tưởng là ai, hóa ra là con gái của Tây Lăng Vương, em
gái bảo bối của Văn Chi.”

Nghe giọng điệu của Thái tử, trái tim tôi bất giác giật thót một cái.

Thái tử gọi thẳng tước vị của cha tôi nhưng lại đi gọi tên tự của huynh
trưởng, hai bên thân sơ thế nào khỏi cần suy nghĩ cũng đã rõ ràng. Còn nhớ
lần trước Thẩm Hành từng nói với tôi, cha đứng về phe tam Hoàng tử, còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.