TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1023

Cố Cửu Tư kính cẩn tiến lại gần, hắn ngồi đối diện Chu Cao Lãng. Ông

đi trước, lúc quân cờ rơi xuống, người hầu cuối cùng bên ngoài cũng rời đi.
Từ sân vườn đến thư phòng chẳng có một bóng người, bên ngoài mây đen
giăng kín. Chu Cao Lãng nhàn nhạt nhận xét, “Xem chừng trời sắp đổ mưa
to.”

“Có lẽ vậy.”

Tiếng đánh cờ nối tiếp nhau vang lên trong phòng, Chu Cao Lãng vừa

nhìn bàn cờ vừa điềm nhiên nói, “Lúc ta và Phạm đại nhân bao vây Đông
Đô, chúng ta dự định hạ gục Đông Đô rồi mới phái người cứu viện Vọng
Đô. Diệp nhi quỳ trước chúng ta suốt đêm, nó bảo tuy quen biết ngươi chưa
được bao lâu nhưng hai đứa còn hơn cả huynh đệ.”

Cố Cửu Tư không dám hé răng, hắn dùng vẻ mặt vô cảm nhìn bàn cờ.

Song thật ra nội tâm hắn hơi lo lắng, hắn chẳng rõ tại sao Chu Cao Lãng

lại nhắc đến chuyện này.

“Ta đồng ý cho người đi tiếp viện với điều kiện sau này nó phải ở lại

Vọng Đô. Trước đó lão Phạm tính để nó ở kinh thành làm quan lớn. Sau
ngày Lương Vương vào Đông Đô, nó vẫn luôn bận tối tăm mặt mũi; nếu
dựa vào công lao thì nó quả thật nên có chỗ dừng chân ở Đông Đô. Nhưng
ta không cho phép, ngươi biết lý do là gì không?”

Bàn tay lấy cờ của Cố Cửu Tư thoáng dừng lại, hắn im lặng cụp mắt.

“Tại sao không trả lời?”

Ánh mắt Chu Cao Lãng dừng trên đầu ngón tay cầm cờ của hắn.

“Hạ quan không dám.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.