TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1098

“Tơ tằm tuyết[2],” Lưu phu nhân cắn hạt dưa, đôi mắt lóe lên vẻ khoe

khoang, “ngươi[3] từng nghe qua chứ?”

Liễu Ngọc Như nghe vậy thì ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ, nàng cao

giọng nói, “Là tơ tằm tuyết mà một con giá đến trăm lượng?!”

Lưu phu nhân đắc ý nhìn Liễu Ngọc Như cư xử hệt đồ nhà quê, bà ta

khoe với nàng, “Đúng vậy, nguyên bộ trang phục của ta đều dệt từ tơ tằm
tuyết. Da ta mỏng nên sợ mấy loại vải thô ráp, cứ đụng vào là da đau.”

“Ngài thật là trời sinh mệnh quý nhân.” Liễu Ngọc Như nhanh nhảu nói,

“Quả thật mặc tơ lụa hảo hạng vậy mới xứng.”

“Ngươi nói đúng,” Lưu phu nhân thích chí nâng tay lên, “thấy cái vòng

tay này không?”

Liễu Ngọc Như giả đò không biết, “Đây là?”

Một vị phu nhân ở bên cạnh nãy giờ nghe hai người nói chuyện nhịn

không được mà dùng quạt tròn che mặt rồi khẽ cười thành tiếng.

Liễu Ngọc Như lẫn Lưu phu nhân đều ngoảnh lại nhìn. Mặt Liễu Ngọc

Như đầy vẻ khó hiểu nhưng Lưu phu nhân hơi bực bội, bà ta giận dữ hỏi,
“Ngươi cười cái gì?”

Vị phu nhân kia xua tay, vội giải thích, “Ta chợt tới một chuyện thú vị, tỷ

tỷ đừng hiểu lầm.”

“Ngươi rõ ràng chê cười ta!” Lưu phu nhân cáu gắt.

Vị phu nhân kia thấy vậy bèn chối, “Hiểu lầm, là hiểu lầm thật mà.”

Một vị phu nhân khác có khuôn mặt gầy gò đang xem trò vui liền chen

ngang câu chuyện mà cười nói, “Lưu phu nhân, bà ấy không chê cười ngài
mà chê cười người khác, ngài đừng hiểu lầm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.