TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1188

“Hiện giờ bá mẫu vẫn khỏe chứ?”

“Ta đưa bà về nông thôn rồi.” Tôn Hác thở dài. “Lưu Xuân vừa gặp

chuyện là ta biết nguy tới nơi. Nhưng ta đã sống ở đây nhiều năm như vậy
thì có đi nơi khác sợ cũng sẽ chết đói. Nương ta bệnh nặng nên cần thuốc
thang, ta đành ở lại trong thành sống ngày nào hay ngày đó. Ngày nào ta
cũng nghĩ các ngươi sắp đến rồi, song vẫn luôn hy vọng các ngươi chưa
phát hiện gì hết và sẽ chẳng xuất hiện.”

Tôn Hác cười khổ sở, “May là các ngươi chẳng phải hạng người đại gian

đại ác, ta cũng không quá sợ hãi.”

“Ngài yên tâm,” Liễu Ngọc Như xác nhận một lần nữa, “ngài lẫn bá mẫu

đều an toàn, chúng ta sẽ chiếu cố hai người.”

Tôn Hác gật gù, Liễu Ngọc Như nghĩ ngợi rồi hỏi, “Ngài có biết những

việc Lưu Xuân làm không?”

“Biết một ít.” Tôn Hác phủi phủi tàn thuốc. “Hắn quản lý Thương Bộ từ

thời tiền triều. Mấy chuyện hắn làm cũng cần đồng hương hỗ trợ nên ta có
nghe nói qua.”

“Ông ta đã làm thế nào?”

Liễu Ngọc Như giả vờ mình biết Lưu Xuân đã làm gì rồi cố gắng dò hỏi.

Tôn Hác chẳng định giấu giếm, ông ta vừa hút thuốc vừa đáp, “Từ kho bạc
đi ra phải công khai cởi đồ cho người ta kiểm tra. Để phòng ngừa ăn trộm
thì trước khi vào kiểm một lần, khi đi ra lại kiểm lần nữa. Bọn họ đã suy
nghĩ rất nhiều biện pháp, ví dụ như giấu trong ấm trà. Rót nước một lần vào
ấm trà trước mặt người kiểm tra là coi như qua cửa.”

Liễu Ngọc Như nhíu mày, “Chỉ cần rót nước một lần là qua cửa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.