TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1246

“Lão Lục,” Phạm Hiên cúi đầu uống ngụm trà để thấm giọng rồi nói,

“ngươi nên biết tội của mình.”

Rất lâu sau, Lục Vĩnh mới hít sâu một hơi và dập đầu, “Tạ chủ long ân.”

“Thu xếp thời gian dẫn Cố Cửu Tư đi ăn bữa cơm với bằng hữu của

ngươi đi.” Phạm Hiên giao phó, “Hãy xem hắn là đồ đệ của mình mà bồi
dưỡng.”

“Bệ hạ,” Lục Vĩnh vừa tiêu hóa ý đồ của Phạm Hiên vừa nhíu mày, “ngài

muốn cho Cố Cửu Tư làm Hộ Bộ Thượng thư?”

Phạm Hiên gật đầu, ông vừa vươn tay thì Lục Vĩnh vội vàng nắm lấy.

Phạm Hiên được ông ta đỡ dậy, sau đó ông nói, “Tuy hắn còn trẻ nhưng
hắn có tài.”

Lục Vĩnh dìu Phạm Hiên đi ra ngoài sân, Phạm Hiên từ tốn nói chuyện

như thể đây chỉ là một cuộc đối thoại bình thường, “Ta không tin con người
Giang Hà. Thiếu thốn kinh nghiệm làm Cố Cửu Tư khó có chỗ đặt chân
nhưng không thể tùy tiện cho người khác đảm nhận một chức vụ như Hộ
Bộ Thượng thư. Hơn nữa,” Phạm Hiên quay đầu cười với Lục Vĩnh,
“không phải còn ngươi sao?”

Lời này khiến Lục Vĩnh ngẩn người, “Bệ hạ…”

“Lão Lục,” Phạm Hiên ngừng bước trong sân và thở dài, “đừng phụ bạc

nỗi khổ tâm của ta. Hai ta là quân thần, là bằng hữu, nhưng cũng là huynh
đệ. Có thể cùng một người vượt qua mấy chục năm mưa gió thật chẳng dễ
dàng.” �

Lục Vĩnh nghe mà trong lòng xót xa.

Ông ta lùi một bước và muốn quỳ xuống theo bản năng nhưng Phạm

Hiên vươn tay ngăn lại rồi lắc đầu, “Đừng làm vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.