TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1247

“Ta chẳng còn mấy năm nữa,” Phạm Hiên cười buồn bã, “hãy để ta bớt

làm bệ hạ và được làm Phạm Hiên nhiều hơn.”

Mắt Lục Vĩnh đỏ hoe, ông ta không cố quỳ xuống nữa. Hai người cùng

dạo bước trong sân, Phạm Hiên dường như hơi mệt nên luôn nhờ Lục Vĩnh
đỡ. Ông dành hết sức lực để trò chuyện, “Ta hiểu những gì ngươi muốn nói.
Ngươi hỏi ta vì sao lại làm hoàng đế, khi còn trẻ ta sẽ trả lời là vì bá tánh
nhưng hiện giờ nói vậy ngươi sẽ không tin. Ta cứ nghĩ mãi, ta chẳng tham
tiền tài song đối với những người như chúng ta thì quyền lực là thứ không
thể từ bỏ. Lão Lục ngươi còn đỡ, ngươi sợ nghèo chứ chả để bụng có quyền
hay không, chỉ cần đầy túi là đủ rồi. Nhưng ta và lão Chu lại khác. Lòng dạ
chúng ta ham muốn quá nhiều, vĩnh viễn không thể thỏa mãn. Khi làm tiết
độ sứ thì muốn làm hoàng đế, thành hoàng đế lại mơ thống nhất thiên hạ.
Cái gì mà vì bá tánh chứ, chiến tranh diễn ra thì thắng hay bại cũng khiến
bá tánh khổ, đúng không?”

Phạm Hiên khẽ cười rồi nói tiếp, “Ta biết vì sao ngươi cảm thấy ta không

phải một hoàng đế tốt, ngoài Ngọc nhi ra còn lý do nào khác đâu? Dù ta tốt
đến mấy thì giao thiên hạ vào tay Ngọc nhi sẽ khiến các ngươi không phục.
Nhưng ta biết làm gì bây giờ? Ta chỉ có một đứa con là nó.”

“Vậy thì…” Lục Vĩnh vội vàng mở miệng.

Phạm Hiên cắt ngang, “Ta không có sức lực làm đầy hậu cung. Sinh

thêm con chỉ tổ huynh đệ bất hòa chứ chẳng thay đổi được gì.”

“Lão Lục…” Phạm Hiên sánh bước cùng ông ta trên cầu thang. Bước

chân Phạm Hiên hơi lảo đảo, Lục Vĩnh biết nguyên nhân vì ông đã bị
thương trong trận chiến ở Đông Đô. Ông ta muốn khuyên can nhưng do
Phạm Hiên cố chấp nên đành giữ im lặng. Hai người chậm chạp bước trên
những bậc thang, Phạm Hiên thấy mệt bèn ngồi nghỉ tại hành lang dài và
ngắm nhìn khung cảnh sân vườn từ trên cao. Ông không quay đầu lại mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.