TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1284

cháo cứu tế để kiếm miếng thơm. Tạo dựng hình ảnh cho gạo xong, ngươi
thêu dệt thêm câu chuyện về lai lịch của nó rồi tuyên truyền khắp nơi. Tốt
nhất đưa gạo vào cung, cố gắng kiếm lời nhận xét từ thánh thượng hay
được các đại nhân làm thơ đề tặng. Nó mà trở thành gạo cống phẩm thì
không thể tốt hơn.”

“Thế thì sợ rằng giá sẽ rất đắt.” Diệp Vận lo lắng hỏi, “Ngươi thật sự

muốn làm vậy à?”

Liễu Ngọc Như ngẫm lại, sau đó nàng đáp, “Vận nhi, ngươi hãy suy nghĩ

cẩn thận. Người ở trên đời chia làm kẻ có tiền và không có tiền. Có tiền thì
muốn mọi thứ mình dùng phải tốt nhất, không có tiền chỉ cần đồ rẻ là được;
người khác nhau sẽ muốn những thứ khác nhau. Nếu ngươi cứ khăng khăng
giá phải rẻ thì có kiếm được tiền không?”

Diệp Vận im lặng suy xét, Liễu Ngọc Như tiếp tục, “Ta sẽ không nhúng

tay quá nhiều vào chuyện này mà giao toàn quyền cho ngươi, coi như để
ngươi luyện tay nghề. Về sau ngươi sẽ thành cửa hàng trưởng của tiệm
lương thực, mỗi tháng ta trả ngươi ba mươi lượng thù lao cùng bốn phần
hoa hồng. Khi làm cửa hàng trưởng, nếu muốn thì ngươi có thể tuyển chọn
người kế tục. Ngươi muốn làm gì cứ đến tìm ta, ta bỏ tiền còn ngươi bỏ
sức, ngươi thấy sao?”

Diệp Vận nghe mà ngẩn ngơ, Liễu Ngọc Như cầm tay nàng ấy rồi

nghiêm túc nói, “Ta biết ngươi không muốn gả chồng, nếu đã vậy thì sao
không tự lập nên một mảnh trời đất cho riêng mình?”

Lời này khiến Diệp Vận bật cười.

“Ngươi đúng là nói lên tiếng lòng của ta.” Nàng ấy thở dài. “Thật ra ta

chẳng biết tương lai sẽ sống thế nào. Hiện giờ ngày ngày đi theo ngươi
kiếm tiền làm ta rất vui sướng, được sống như vậy cả đời cũng tốt. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.