TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1285

ngươi đã tin thì hãy giao cửa hàng lương thực cho ta, ta nhất định sẽ đạt
được kết quả xuất sắc cho ngươi xem. Ngươi đồng ý không?”

“Sao ta có thể không tin ngươi chứ?” Liễu Ngọc Như cong môi cười.

“Diệp đại tiểu thư của chúng ta từ nhỏ làm gì cũng miễn chê.”

Diệp Vận nghe ra được Liễu Ngọc Như đang giễu mình bèn lấy quạt

chọt nàng.

Hai người bàn bạc thêm một lát rồi Diệp Vận rời đi. Mới bước chân ra

khỏi cửa, nàng ấy đã thấy Thẩm Minh nhảy nhót tiến lại gần. Thẩm Minh
gặp Diệp Vận thì tức khắc mừng rỡ, “Ồ, Diệp đại tiểu thư cũng tới.”

Diệp Vận xưa nay không thích Thẩm Minh, nàng ấy cười nhạo, “Lớn

tướng rồi mà y hệt một con khỉ. Quan bào chưa ủi phẳng phiu cũng dám
mặc lên triều, không sợ người ta chê cười à.”

Thẩm Minh nghe vậy liền giận sôi máu, hắn bực bội đáp trả, “Ngươi lo

người khác chê cười ta vậy ngươi ủi quần áo cho ta đi.”

Diệp Vận “a” một tiếng rồi ôm sổ sách bỏ đi mà chả thèm ngó ngàng tới

Thẩm Minh. Cái loại trào phúng thầm lặng này đâm nội tâm Thẩm Minh
thành máu me đầm đìa, hắn giận dữ gào về phía Diệp Vận, “Diệp Vận,
ngươi đừng bày đặt kiêu ngạo với ta! Ngươi còn nhớ ai cứu ngươi thoát
khỏi Dương Châu không?! Ngươi là đồ tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa! Nữ tử
khó nuôi, tiểu nhân khó nuôi, ngươi là kẻ khó nuôi nhất trong những đám
khó nuôi!”

“Thẩm Minh,” Liễu Ngọc Như ở trong nghe thấy tiếng ồn liền rời khỏi

phòng, nàng vui vẻ hỏi thăm, “sao ầm ĩ thế?”

Thẩm Minh nghe thấy giọng Liễu Ngọc Như mới giác ngộ mình hành xử

ấu trĩ, hắn khẽ tằng hắng rồi ngượng nghịu chào, “Tẩu tử.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.