TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1367

Khuôn mặt Phạm Ngọc lạnh lùng, hắn kìm nén cơn phẫn nộ, “Lão già

Chu Cao Lãng không muốn cô có người của riêng mình. Cô biết rõ lão
muốn xúi giục phụ hoàng sinh nhi tử rồi phế bỏ cô. Với sức khỏe phụ
hoàng thì sao chờ được đến ngày đứa trẻ kia lớn lên? Tới lúc đó chẳng phải
bọn chúng có thể chèn ép thiên tử và lấy danh nghĩa thiên tử để cầm quyền,
còn ai dám quản bọn chúng nữa?! Người qua đường cũng nhìn thấu đám
người lòng muông dạ thú này, phụ hoàng niệm tình xưa nghĩa cũ nhưng
bọn chúng có đáp lại không?!”

“Điện hạ bớt giận,” Lạc Tử Thương thở dài, “bệ hạ là người xử trí theo

cảm tính. Bây giờ ngài đừng tranh cãi với bệ hạ, ngài càng nói thì thành
kiến của bệ hạ đối với ngài càng lớn. Tạm thời cứ nghe theo bệ hạ, ngài là
nhi tử của bệ hạ nên thiên hạ sớm muộn gì cũng thuộc về ngài, mọi chuyện
đợi tới lúc đó hẵng nói.”

Phạm Ngọc nghe Lạc Tử Thương khuyên nhủ rốt cuộc cũng bình tĩnh

lại, y tiếp tục dặn, “Lát nữa điện hạ nói dựa theo những gì ta đã chuẩn bị là
được, chỉ đề cập tình hình lũ lụt sông Hoàng Hà, đừng nhiều lời về vấn đề
khác.”

“Thái phó,” Phạm Ngọc thở dài, “nếu bệ hạ thật sự điều ngươi đi Công

Bộ, cô chỉ còn chính mình trong chốn cung đình này.”

“Điện hạ,” Lạc Tử Thương ôn hòa nói, “thần chỉ giúp điện hạ làm việc,

vi thần vĩnh viễn là bề tôi của điện hạ. Vi thần đến làm ở Công Bộ để tu sửa
hoàn chỉnh Hoàng Hà, sau này điện hạ đăng cơ sẽ bớt được một nỗi lo.”

“Thái phó,” Phạm Ngọc nghe Lạc Tử Thương nói bèn khổ sở than thở,

“đại thần trong triều mà không toan tính tranh đoạt quyền lợi như ngươi thì
tốt biết bao.”

“Điện hạ chính là minh quân,” Lạc Tử Thương cúi đầu đáp, “đến lúc

điện hạ nắm giữ thiên hạ, mọi người sẽ biết thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.