TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1491

Cố Cửu Tư không tự nhận thức được song qua đôi mắt kia, Liễu Ngọc

Như có thể thấy rõ ở nơi sâu thẳm chốn nội tâm hắn là sự ngây thơ và nỗi
khát khao cháy bỏng.

Nàng thấy mình như bị hắn đốt cháy, làm ngọn lửa nhiệt huyết nhỏ nhoi

trong nàng bừng lên. Điều này khiến nàng bất lực nhưng đồng thời lại
ngầm thích thú, nàng đành thở dài, “Nếu chàng không nghĩ mình sai thì còn
quỳ làm gì?”

“Không, ta sai rồi,” Cố Cửu Tư quả quyết trả lời.

Liễu Ngọc Như chăm chú nhìn hắn, “Tại sao sai?”

“Làm nàng gặp nạn, khiến nàng bị liên lụy, để nàng phải lo lắng, tất cả

đều là sai lầm của ta.”

Những lời này khiến Liễu Ngọc Như ngỡ ngàng.

Trong lòng người này có giang sơn, nhưng cũng có nàng.

Liễu Ngọc Như khôi phục tinh thần, mũi sụt sịt, miệng hé mở muốn lên

tiếng nhưng lại nghẹn ngào không nói thành lời. Nàng giơ tay chỉ vào Cố
Cửu Tư, môi mấp máy liên tục song rốt cuộc không phát ra được tiếng nào.
Cố Cửu Tư thấu hiểu tâm tình nàng, hắn cầm tay nàng đặt lên mặt mình rồi
dịu dàng nhìn nàng, “Lần sau ta sẽ không làm thế nữa.”

“Ta vốn không muốn nàng biết đến phong ba bão táp ngoài kia, chỉ muốn

nàng vui vẻ ngắm hoa đăng và làm những gì nàng thích. Nhưng hôm hay ta
phát hiện bản thân không lợi hại cũng chẳng tính toán như thần. Sau này ta
nhất quyết sẽ không để nàng gặp nguy hiểm dù chỉ một chút.”

“Ta không sợ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.