TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1606

Hắn hết cách nên đành bám lấy con đê cả ngày, trời chưa sáng đã có mặt

và đến tối khuya mới về nhà.

Cố Cửu Tư nhanh chóng gầy đi, Liễu Ngọc Như vừa đốc thúc thành lập

kho hàng vừa quan tâm chăm sóc hắn. Nhưng nàng gần như không thấy
mặt mũi hắn đâu, bao nhiêu lần nàng đi ra ngoài đều phát hiện hắn đã tới đê
làm việc. Hắn mặc trang phục vải thô, đội mũ rộng vành, thậm chí đi chân
trần và cầm theo gậy trúc, vừa trông coi vừa trò chuyện với mọi người.

Đôi lúc hắn còn phụ giúp một tay, khiêng bao cát trăm cân trên lưng để

cổ vũ công nhân.

Lần nào hắn xuống hỗ trợ cũng khiến mọi người kích động và nhiệt tình

làm việc hơn. Vì vậy ban đầu người ở đê toàn gọi Cố Cửu Tư là “Cố đại
nhân” hay “Cố Thượng thư”, nhưng sau này có vài người trẻ tuổi đánh bạo
gọi hắn là “Cố Cửu ca”.

Hắn luôn xuất hiện với dáng vẻ tràn đầy năng lượng, vĩnh viễn tỏa sáng

như vầng thái dương trên trời cao.

Song Liễu Ngọc Như biết khi về nhà vào buổi tối, hắn chỉ đủ sức chờ

nàng rửa mặt xong và sẽ lên giường ngủ ngay sau đó. Tối nào hắn cũng tắm
rửa qua loa, lưng vừa chạm giường đã ngủ say sưa.

Ngắm nhìn khuôn mặt hắn trong đêm tối, nàng cảm thấy thật kỳ lạ.

Cố Cửu Tư càng trưởng thành thì khuôn mặt càng góc cạnh; mất vài

phần mềm mại mà tăng thêm vài phần sắc bén như một thanh đao. Nhưng
bất kể thế nào, nàng vẫn thấy hắn vô cùng khôi ngô tuấn tú.

Nàng dựa vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim hắn đập khiến nàng nghĩ thế

giới này thật thanh bình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.