TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 167

Còn chưa dứt lời, đao của Liễu Ngọc Như đã đưa lên ngang cổ.

“Cứ xuống đi.” Liễu Ngọc Như cười lạnh lẽo, “Nếu ngươi xuống xe,

ngươi không chết thì ta chết.”

Cố Cửu Tư im bặt. Hắn nhìn Liễu Ngọc Như, mặt nàng hoàn toàn không

giống như đang giả bộ; môi mỉm cười song đôi mắt chẳng hề ấm áp. Nàng
bảo, “Dù sao đời ta đã bị hủy hoại rồi.”

Cố Cửu Tư nghe đến đây bèn nuốt khan. Lát sau hắn mới ngồi ngay ngắn

lại, miệng lầm bầm, “Suốt ngày chết với chóc, ngươi nói chuyện xui xẻo
quá.”

Liễu Ngọc Như khẽ thở, “Ừ.”

Đoàn người về đến Cố phủ. Vừa tới phủ, Cố Cửu Tư mau chân lẹ tay

nhảy xuống.

Hắn đã nghĩ kỹ, hắn không thắng nổi Liễu Ngọc Như; hắn áy náy nên cứ

nhìn Liễu Ngọc Như lại tự khắc ở chiếu dưới. Vậy nên hắn phải tìm cha mẹ
mình, họ đảm bảo có biện pháp thuyết phục Liễu Ngọc Như.

Hắn chạy một mạch tới phòng Cố Lãng Hoa và Giang Nhu, Liễu Ngọc

Như chậm rãi theo sau. Thị nữ bưng nho đi cạnh nàng, Liễu Ngọc Như vừa
đi vừa ăn. Từ xa, nàng đã nghe thấy tiếng khóc khoa trương của Cố Cửu
Tư.

“Cha!! Nương!! Con sắp bị bức tử!!”

“Bình thường hắn cũng bốc đồng vậy sao?”

Liễu Ngọc Như quay đầu hỏi nha hoàn bên cạnh.

Nha hoàn nín cười, nhỏ giọng đáp, “Đại công tử luôn thiếu đứng đắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.