TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 168

Liễu Ngọc Như biết Cố Cửu Tư thiếu đứng đắn, nàng chỉ không ngờ cái

tật này có thể truyền nhiễm.

Nội tâm nàng nhận định Giang Nhu là nữ hào kiệt, Cố Lãng Hoa cũng là

dân phong lưu thế hệ trước. Nàng không nghĩ khi bước chân vào viện tử lại
chứng kiến cảnh Cố Cửu Tư ôm chân Cố Lãng Hoa, gào khóc cầu xin bọn
họ làm chủ cho hắn. Mà hai bậc phụ mẫu này trước đó còn bình thường giờ
cũng thật sự tin Cố Cửu Tư; Giang Nhu thì đau lòng, Cố Lãng Hoa lại khó
xử.

Liễu Ngọc Như thấy lòng nặng trĩu, nàng chợt hiểu tính tình Cố Cửu Tư

từ đâu mà ra.

Nàng khẽ tằng hắng rồi bước vào phòng, nhu mì chào, “Công công, bà

bà.”

Vừa nghe tiếng Liễu Ngọc Như, Cố Cửu Tư gào càng lớn, “Nương!

Người phải làm chủ cho con! Con không đọc sách đâu, con không muốn!
Con mà đọc sách sẽ đau đầu, đau bụng, đau toàn thân! Con khó chịu lắm!”

“Không đọc, không đọc nữa.” Giang Nhu vội nói, “Được rồi, để ta nghĩ

cách…”

“Bà bà,” Liễu Ngọc Như ôn hòa mở lời, “đại công tử sắp mười tám tuổi

mà vẫn như trẻ con. Làm phụ mẫu thì phải cân nhắc tiền đồ cho con, người
thấy đúng không?”

Lời này khiến Giang Nhu hơi tỉnh táo lại. Bà trăn trở nhìn Cố Cửu Tư,

thấy ánh mắt khẩn cầu của hắn, lòng bà đau như cắt.

Liễu Ngọc Như đứng đằng sau Cố Cửu Tư, nhẹ nhàng bảo, “Hay công

công bà bà cứ nghỉ ngơi đi. Con sẽ mang phu quân về, hai người không cần
lo lắng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.