TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1712

“Tại sao ngươi nghĩ họ bỏ đi?” Cố Cửu Tư thắc mắc cách dùng từ của

hắn. “Gạo còn trong nồi, người lại không thấy, lỡ bị bắt thì sao?”

“Không thấy đồ vật quý giá trong nhà, cả mấy bộ trang phục thường

ngày nữa.” Thẩm Minh phân tích, “Những món quan trọng như quan ấn,
vật yêu thích, thậm chí cả bài vị của phu nhân ông ấy đều được mang đi.
Đây là mấy món đồ gắn liền với thói quen sinh hoạt của Tần Nam, ngoại
trừ ông ấy và người cực kỳ thân cận, kẻ nào muốn ngụy tạo chứng cứ ông
ấy tự bỏ đi cũng không thể lấy đồ chính xác như vậy. Chưa kể nếu định dàn
cảnh bọn họ bỏ nhà ra đi thì cần gì để lại gạo trong nồi cho người ta nghi
ngờ.”

“Lúc ngươi vắng mặt, người giám thị bọn họ đâu?”

“Không biết.” Giọng Thẩm Minh nặng nề. “Lúc đến nhà ông ấy, ta tìm

thấy dấu vết đánh nhau gần đó, người trông coi ông ấy thì mất tăm mất
tích.”

Cố Cửu Tư im lặng, Thẩm Minh nói tiếp, “Vì vậy hiện tại khả năng lớn

nhất chính là ông ấy gặp chuyện nên quyết định tạm thời mang theo người
nhà rời đi. Người phe ta hoặc bị người của ông ấy đánh, hoặc bị nhóm
người mà chúng ta từng phát hiện đánh.”

Cố Cửu Tư trầm mặc suy nghĩ, Thẩm Minh lo âu hỏi, “Cửu ca, phải làm

sao bây giờ?”

“Tần Nam có mẫu thân cao tuổi, người hầu cũng nhiều, chắc bọn họ sẽ

tách riêng ra.” Cố Cửu Tư cân nhắc nói, “Mẫu thân ông ấy già cả nên chắc
chưa đi đâu xa mà còn ở trong thành. Ông ấy hẳn đã ra khỏi thành Huỳnh
Dương, ngươi hãy đi về phía tây Đông Đô và phía nam Ích Châu để đuổi
theo.”

“Vâng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.