TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1715

Phó Bảo Nguyên không đáp lại hắn, ông tiếp tục ngâm nga. Cố Cửu Tư

mím môi rồi nói tiếp, “Lúc trước thuộc hạ của ta đi bắt người, có phải
chính ngài đã sai người cung cấp lịch trực không?”

“Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên, thưởng tâm lạc sự thùy gia viện.”[3]

“Phó đại nhân!” Cố Cửu Tư hét lên, “Giờ ngài không nói Tần đại nhân đi

đâu, đợi đến lúc có chuyện thì muộn quá rồi!”

Lời này khiến Phó Bảo Nguyên khẽ cười một tiếng, ông xoay người đưa

lưng về phía Cố Cửu Tư và vẫn chả thèm nói chuyện với hắn.

Cố Cửu Tư thấy thái độ của ông bèn nghĩ ngợi rồi bảo, “Ta không biết

ngài thiện hay ác, ta cũng chẳng biết Tần đại nhân định làm gì. Ta không rõ
tại sao ngài cản trở ta tu sửa Hoàng Hà nhưng ta muốn hoàn thành tốt việc
này.”

Tiếng hát của Phó Bảo Nguyên ngưng bặt, Cố Cửu Tư siết chặt tay, “Ta

muốn tu sửa Hoàng Hà, ta cũng muốn chỉnh đốn Vĩnh Châu. Trong quá
trình này, ta không buông tha bất kỳ kẻ xấu nào, nhưng sẽ chẳng khiến
người tốt bị hàm oan. Phó đại nhân, nếu ngài có oan khuất thì hãy nói ra,
không cần lòng vòng bằng cách làm Tần đại nhân mạo hiểm như vậy. Ngài
có thể tin ta.”

“Một người trẻ tuổi như ngươi[4],” Phó Bảo Nguyên mở to mắt nhìn bức

tường trước mặt, trầm tĩnh nói, “việc gì phải bới tung Vĩnh Châu lên? Cứ
làm bộ đi tới đi lui, đạt chút thành tích, kiếm bộn tiền rồi về Đông Đô là
được. Ngươi còn trẻ mà đã làm chính tam phẩm Hộ Bộ Thượng thư, mai
sau chỉ cần không đi sai đường, sớm muộn gì ngươi cũng chạy tới cái đích
mình khao khát. Hà tất phải sốt ruột và liều lĩnh tham công như thế?”

“Vì ta là quan.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.