TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1722

đúng sai, nếu Giang đại nhân sai thì Cửu ca sẽ chả thiên vị. Tại sao ngài
muốn coi hai người ấy là một chứ?”

Thẩm Minh mím môi, hắn biết những lời này không đủ cho Tần Nam nới

lỏng cảnh giác. Song xưa nay hắn vốn vụng về, đâu biết nói gì để đả động
lòng người. Hắn ấp úng mãi rồi đành bảo, “Ta nói ngài cũng không tin.
Nhưng chúng ta tới Huỳnh Dương đã lâu ngày, Tần đại nhân cũng là người
trải qua mưa gió, chẳng lẽ ngài không dùng mắt để nhìn rõ đúng sai?”

“Đôi mắt sẽ gạt người.” Vẻ mặt Tần Nam hết sức nghiêm túc.

Thẩm Minh cười nhạt thành tiếng, “Mắt mù, tâm cũng mù?”

Tần Nam sững sờ. Thẩm Minh thấy nét mặt ông giãn ra bèn thầm lặng

tiến về trước một bước và tiếp lời, “Tần đại nhân, tình hình Đông Đô rất
phức tạp. Không tính đến vô vàn hiểm nguy trên đường đi, dù ngài tới
Đông Đô thì cũng chả biết chứng cứ sẽ rơi vào tay ai. Tại sao không giao
cho Cửu…”

Chưa nói xong, Thẩm Minh đột ngột xông về phía trước. Tần Nam nhận

ra mục đích của hắn liền vội vàng lùi về sau nhưng bị trượt chân nên người
ngã xuống vực. Thẩm Minh nhào tới túm lấy tay ông.

“Ngài nặng quá đấy.”

Thẩm Minh vừa lôi ông lên vừa cắn răng nói. Tần Nam ngửa đầu nhìn

Thẩm Minh, tay cầm chứng cứ, mắt cầu xin, “Ta không thể trở về.”

“Có lão tử mà ngài sợ cái gì!” Thẩm Minh rống, “Lão tử đã mang ngài

về thì sẽ dùng mạng để bảo vệ ngài!”

“Ngươi bảo vệ được chứng cứ không?!” Tần Nam cũng gào lại, “Ngoại

trừ nhi tử, người nhà ta đều trốn tại Vĩnh Châu. Ngươi đưa ta về, bọn họ bị
Vương Tư Viễn bắt giữ để đổi lấy chứng cứ thì ta phải làm sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.