TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1743

“Từ khoảnh khắc ta trở về để làm chuyện này,” Tần Nam bình tĩnh trả

lời, “ta đã không thể lo cho bà nữa.”

“Có điều,” Tần Nam cười khổ sở, “khi chính mình phải đối mặt và đưa

ra lựa chọn, ta vẫn cảm thấy quá tàn nhẫn.”

Thẩm Minh im thin thít, Tần Nam đẩy hắn, “Được rồi, đừng đực mặt ra

nữa, mau báo cho Cố Cửu Tư biết. Ta không thích nói chuyện với tiểu tử
đó.”

Thẩm Minh bị ông đẩy mà ngơ ngác đi về phía trước.

Bên ngoài mưa rơi lác đác, tạo thành chuỗi âm thanh tí tách.

Trong đầu hắn vang vọng rất nhiều thứ; hắn từng là một thiếu niên chập

chững vào đời, từng bái sư học đạo, từng làm dân thường rồi đến sơn phỉ
và thậm chí cả quan viên.

Sư phụ hắn bảo người giang hồ coi trọng nhất là lời hứa.

Tần Nam cũng nói ông và Phó Bảo Nguyên giữ một lời hứa cả cuộc đời.

Quân tử giữ lời hứa hai mươi năm, sợ gì không dùng sinh mạng an ủi cố

nhân.

Hắn đứng ở cửa, trong đầu hiện lên hình ảnh mẫu thân Tần Nam. Nữ

nhân kia dịu dàng hiền từ, khi nằm trên giường bệnh sẽ kể về ngày Tần
Nam còn nhỏ.

Hắn nhớ tới Tần Nam; ông ngồi trong phòng trúc, nghiêm túc vẽ giấy

quạt, bầu bạn với bài vị, nhàn nhã tự tại.

Ông muốn Phó Bảo Nguyên sống vì ông chẳng có nhiều vướng bận như

Phó Bảo Nguyên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.