TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1814

Theo lời Lý Ngọc Xương thì Cố Cửu Tư đi về phía ngoại ô, nhìn cách

Vương gia phản ứng là biết chưa bắt được hắn. Ra ngoại ô mà vẫn chưa bị
bắt, dĩ nhiên vì Cố Cửu Tư đã cao chạy xa bay.

Hắn sẽ không mặc kệ nàng, sau khi chạy thoát, hắn nhất định bất chấp tất

cả để tới bến tàu kiểm tra. Với lộ trình và thời gian này, hắn chưa thể vào
thành nên hiện giờ hẳn không kẹt cứng ở đây.

Ti Châu không có động tĩnh, Huỳnh Dương lại ồn ào dàn cảnh bạo loạn

để kết liễu bọn họ; tức nghĩa người do Cố Cửu Tư phái đi Ti Châu điều
binh khả năng cao đã rơi vào tay Vương gia. Hiển nhiên Ti Châu cũng có
người Vương gia, Cố Cửu Tư mà đến đó là tự chui đầu vào rọ. Hắn thông
minh như vậy nên sẽ không đơn thương độc mã đi Ti Châu.

Thế thì giải pháp khả quan nhất chính là tới Đông Đô cầu viện binh. Hắn

cấp tốc đi ngày đêm cũng phải mất hai, ba ngày. Sau khi đến Đông Đô,
chắc sẽ phái người giỏi thương thuyết tới Ti Châu và mất thêm ba hoặc bốn
ngày để Ti Châu điều binh.

Nàng phải ở trong thành ít nhất bảy ngày thì Cố Cửu Tư mới có thể

mang người tới cứu nàng. Tuy nhiên, dù bảy ngày sau hắn thật sự dẫn binh
đến, Vương gia mà bị dồn ép khéo sẽ lấy nàng làm tấm bia cho thành
Huỳnh Dương hay là vật chôn cùng.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng chợt thấy khó chịu. Ấn Hồng trải chăn

đệm cho nàng, khi giường chuẩn bị xong, Liễu Ngọc Như bảo nàng ấy, “Ta
nghỉ một lát.”

“Để ta tới nhà bếp làm chút cháo cho ngài.”

Liễu Ngọc Như gật đầu, Ấn Hồng rời khỏi phòng. Sau khi nàng ấy ra

ngoài, Liễu Ngọc Như cởi giày rồi ngồi trên giường và thả mành xuống.
Chiếc giường tức khắc trở thành không gian kín; nàng ngồi bên trong, tay
ôm lấy mình, mặt vùi vào gối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.