TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1831

“Thời niên thiếu, mỗi tháng mẫu thân sẽ dẫn theo ta đến chùa Ẩn Sơn

cầu phúc nên ta khá quen thuộc nơi này.”

“Khi ấy ta muốn đọc sách nhưng không có tiền,” Lạc Tử Thương nhìn

phía trước, thanh âm thản nhiên, “nên mới trộm quyển sách rồi bị đuổi theo
tới tận cổng chùa Ẩn Sơn. Ta suýt nữa bị đánh chết, trùng hợp lại gặp vị
tiểu thư kia đang biếu đồ. Nàng nghe tiếng ồn ào bèn hỏi một câu ‘có
chuyện gì vậy?’.”

Lạc Tử Thương quay đầu lại, y nhìn Liễu Ngọc Như mà khẽ cười, “Ta

nằm trong vũng bùn gần đó, cố gắng ngóc đầu dậy vì ta muốn nhìn khuôn
mặt vị tiểu thư này. Nhưng rốt cuộc ta chỉ thấy được chiếc xe ngựa sạch sẽ
xinh đẹp. Sau đấy một hạ nhân xuống xe giúp ta trả tiền sách, còn cho ta
một lượng bạc để khám bệnh.”

Nghe đến đây, Liễu Ngọc Như mơ hồ nhớ lại.

Khi ấy Trương Nguyệt Nhi chưa gả vào, nàng và mẫu thân sống tương

đối tốt nên mỗi tháng đều đi chùa Ẩn Sơn cầu phúc.

Nàng nhớ mang máng chuyện này nhưng ngay sau đó, nhà nàng có thêm

Trương Nguyệt Nhi và nàng không ghé qua ngôi chùa nữa.

Liễu Ngọc Như ngẩn ngơ nhìn Lạc Tử Thương, y đáp lại ánh mắt của

nàng với vẻ mặt chân thành, “Liễu Ngọc Như, cuộc đời ta chẳng dễ gì có
lòng tốt như vậy.”

“Thế về sau,” Liễu Ngọc Như lấy ra vài phần bình tĩnh từ nỗi khiếp sợ,

nàng hiếu kỳ hỏi, “ngài có biết đấy là ta?”

“Không.” Lạc Tử Thương lắc đầu. “Lúc ở Dương Châu, ta không đi tìm

hiểu vì một ăn mày như ta mà làm thế chỉ tổ sinh ra nhớ mong. Sau này
thành môn sinh của Chương đại sư, ta càng chẳng muốn biết. Nhưng vòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.