TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1861

Nhưng đáp lại hắn chỉ có hai chữ được Liễu Ngọc Như nói rất kiên định,

“Mở cổng.”

Cổng kẽo kẹt mở ra, Liễu Ngọc Như lập tức thấy người đứng bên ngoài.

Vương Thụ Sinh dẫn đầu biển người, trông gã y hệt ác quỷ đến từ địa

ngục Tu La. Cánh cổng huyện nha chẳng khác gì là ranh giới âm dương.

Phía sau cổng là sống, bên ngoài cổng là chết.

Liễu Ngọc Như chào Vương Thụ Sinh, giọng nàng nhã nhặn, “Vương

công tử.”

“Cố phu nhân,” Vương Thụ Sinh cười đáp lễ rồi nói, “xin mời.”

Liễu Ngọc Như gật đầu, nàng bước qua ngưỡng cửa không chút do dự và

đi ra ngoài.

Khi xuống hết bậc thang, nàng ngoảnh lại thấy cổng phủ nha chưa đóng.

Tất cả mọi người nhìn nàng như thể chỉ cần nàng muốn quay đầu thì sẽ trở
về được. Liễu Ngọc Như khẽ cười, “Đóng cổng đi.”

“Phu nhân!”

Ấn Hồng rốt cuộc nhịn chẳng được mà khóc thét. Nàng ấy nhào về phía

Liễu Ngọc Như nhưng bị Mộc Nam kéo lại, hắn dùng cơ thể run rẩy giữ
chặt nàng ấy và cắn răng không phát ra tiếng nào.

Liễu Ngọc Như phất tay, nàng lặp lại, “Đóng cổng đi.”

Cánh cổng từ từ khép lại, Liễu Ngọc Như quay đầu nhìn về phía cổng

thành rồi hỏi Vương Thụ Sinh, “Bây giờ chúng ta lên trên cổng thành đúng
không?”

“Cố phu nhân hình như chả hề sợ hãi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.