TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1947

Liễu Ngọc Như đẩy hắn dậy, nàng sai người chuẩn bị thức ăn lẫn đồ rửa

mặt rồi đứng dậy đi rửa ráy.

Cố Cửu Tư tóc tai bù xù ngồi xếp bằng trên giường ngắm Liễu Ngọc

Như rửa mặt chải đầu. Phu thê hai người tán gẫu với nhau, Liễu Ngọc Như
bỗng hỏi, “Chàng sợ đọc sách thế à?”

“Không phải sợ đọc sách, ta sợ gặp trúng kẻ đầu óc có vấn đề.” Cố Cửu

Tư bực bội gãi đầu. “Hơn phân nửa cái đống bài thi mà ta bị ép đọc toàn là
văn chương nhảm nhí, đầu óc như trò đùa thế sao đậu nổi? Ta đọc sách sơ
sài mấy năm cũng khá hơn bọn họ.”

Liễu Ngọc Như nghe vậy thì chả thể nhịn cười, nàng biết Cố Cửu Tư đọc

bài thi tới phát chán. Nàng gợi chuyện bằng một đề tài thú vị hơn, “Chàng
không thấy ai làm tốt ư?”

“Có chứ sao không.”

Nhắc đến vấn đề này khiến Cố Cửu Tư hào hứng hơn, hắn nhận xét văn

chương của vài người. Vì che tên nên hắn chẳng biết ai với ai, chỉ bình
phẩm nội dung bài làm. Liễu Ngọc Như chú tâm lắng nghe, thỉnh thoảng lại
đặt câu hỏi. Một khi Cố Cửu Tư đã thao thao bất tuyệt thì không ngừng lại
được, hai người vừa dùng cơm vừa trò chuyện. Lúc sắp ăn xong, Cố Cửu
Tư chợt nói, “Chết, nãy giờ toàn ta huyên thuyên, chắc nàng thấy nhạt nhẽo
lắm nhỉ?”

“Không,” Liễu Ngọc Như mỉm cười, “chàng nói gì ta cũng thích nghe.”

Cố Cửu Tư ngẩn ngơ, lát sau, hắn gắp một miếng thịt cho Liễu Ngọc

Như rồi ghé sát vào người nàng, “Mình ta lảm nhảm coi sao được, nàng kể
chuyện của mình đi.”

Lời này làm Liễu Ngọc Như hơi buồn rầu, “Thôi, ta có gì để kể đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.