TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1982

Nhưng Chu Diệp chỉ yên lặng đứng đấy, Chu Cao Lãng biết hắn có

chuyện nhất định phải nói ngay bây giờ nên đành yêu cầu những người
khác tạm thời lui xuống.

Lúc trong phòng chỉ còn phụ tử hai người, Chu Cao Lãng bất mãn chất

vấn, “Có chuyện gì mà con nhất quyết dùng biện pháp như vậy để gặp ta?”

Ông vừa nói xong, Chu Diệp quỳ xuống và dập đầu thật mạnh trên mặt

đất, tạo ra một tiếng vang nặng nề. Giọng hắn khản đặc khi cất lên, “Con
cầu xin phụ thân triệu hồi con về Đông Đô.”

Chu Cao Lãng chẳng đáp trả, Chu Diệp nhanh chóng nói, “Con không

cầu quyền cao chức trọng, chỉ cần chức quan nhỏ bát phẩm hay thậm chí bộ
khoái cũng được. Nếu phụ thân vẫn không yên tâm vì sợ con muốn tranh
đua với đệ đệ, xin hãy gạch tên con khỏi gia phả Chu gia. Con sẽ dẫn theo
Uyển Chi và con mình ra ngoài tự tìm đường mưu sinh.”

Chu Cao Lãng nghe Chu Diệp nói nhưng rất lâu sau vẫn không lên tiếng.

Thấy ông chẳng nói lời nào, Chu Diệp tiếp tục quỳ trên đất với thân mình
run rẩy, hắn khóc nức nở, “Phụ thân, tuy con không phải huyết mạch của
người nhưng từ nhỏ đã được người một tay nuôi nấng. Ngay từ những
tháng năm nghèo túng, người đã ra ngoài làm việc còn con lo liệu nhà cửa.
Người cần tiền, nhi tử buôn bán; người cần quyền, nhi tử làm quan. Hơn
hai mươi năm qua, con không có công lao thì cũng có khổ lao. Chẳng lẽ trái
tim người cứng rắn đến mức vì đề phòng mà quyết tâm ép nhi tử chịu cảnh
vợ con ly tán và đẩy nhi tử tới đường cùng?!”

Chu Diệp ngẩng đầu nhìn Chu Cao Lãng, những cảm xúc luôn bị chôn

giấu chợt bùng nổ, “Huyết mạch quan trọng thế ư? Vì con không phải
huyết mạch của người nên hai mươi năm người nuôi nấng và dưỡng dục
con, hai mươi năm con kính trọng và đi theo người chả được coi là tình
cảm sao?!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.