TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 1984

“Đúng là trẻ con.” Chu Cao Lãng lắc đầu. “Ta sai con đến U Châu không

phải vì đề phòng con mà vì muốn chừa đường lui cho Chu gia.”

“Con không hiểu…”

“Sức khỏe Phạm thúc thúc của con kém lắm rồi.” Chu Cao Lãng hạ thấp

giọng. “Từ trước ta đã khuyên lão tục huyền để sinh thêm đứa nữa, nhưng
lão yêu sâu sắc tẩu phu nhân nên kiên quyết từ chối. Ta khuyên lão nghiêm
khắc dạy dỗ Ngọc nhi thì lão lại chẳng nỡ. Lúc ấy vì nóng vội nên ta nhúng
tay vào rất nhiều việc, làm Ngọc nhi chán ghét ta tột độ. Nếu chúng ta còn
ở U Châu thì nó ghét cũng chẳng sao, nhưng còn hiện tại?”

Chu Cao Lãng nhìn Chu Diệp, “Nó là thái tử, là vị vua tương lai của đất

nước. Ta là điện tiền đô điểm kiểm với binh quyền trong tay. Dựa theo tính
nết của nó, con nghĩ một khi nó đăng cơ thì chuyện gì sẽ xảy ra?”

“Nếu ta không từ bỏ quyền lực, e rằng nó sẽ ngày ngày nghĩ ta muốn

soán vị cướp ngôi. Nếu ta trả lại quyền lực, liệu nó có cho người Chu gia
sống sót với bản tính đấy?”

“Ta phái con đến U Châu nắm giữ binh quyền vì hy vọng nếu có ngày

Chu gia ở Đông Đô gặp nạn, chí ít con vẫn còn sống. Chỉ cần con khống
chế binh quyền tại U Châu thì bọn họ mới kiêng dè và không dám tùy ý
làm bậy. A Diệp, lý do con ở U Châu chẳng phải vì bản thân con mà vì ta,
vì Uyển Chi, vì mẫu thân con, vì toàn bộ Chu gia.”

“Con cho rằng hiện giờ địa vị của ta cao, lại từng vào sinh ra tử với bệ hạ

nên Chu gia có thể bình chân như vại? Ta nói con hay,” Chu Cao Lãng
nghiêm túc nhìn Chu Diệp, “Chu gia ta đã đi trên băng mỏng và đối đầu với
nguy hiểm chồng chất từ lâu rồi. Ta và đệ đệ con sống tại Đông Đô chẳng
khác gì đặt tính mạng ở nơi đây, thế mà con lại khóc lóc đòi về. Con về làm
gì, để chết chung cả đám hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.