TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2010

“Ta sắp chết thật, nhưng ta muốn nhìn nếu mình chết thì sẽ phát sinh

chuyện gì.” Phạm Hiên cười rộ. “Ta đoán mình mà chết thì ngươi sẽ bắt nạt
con ta, ai dè ta còn sống nhưng ngươi đã bắt nạt nó.”

Chu Cao Lãng không đáp lại, Phạm Hiên trầm mặc rất lâu mới lên tiếng,

“Ngươi về U Châu đi.”

Câu này làm Chu Cao Lãng kinh ngạc, Phạm Hiên muốn ngồi thẳng

người nên Chu Cao Lãng vội đến đỡ rồi lót gối dưới lưng ông. Phạm Hiên
khẽ thở hổn hển và nói tiếp, “Sau khi ta qua đời, ngươi hãy về U Châu chứ
đừng ở lại Đông Đô.”

“Ngươi để ta đi U Châu,” Chu Cao Lãng mím môi, “mà không sợ thả hổ

về rừng?”

Ông quay về U Châu thì sẽ nắm giữ binh quyền, thừa sức tạo phản bất kỳ

lúc nào.

Phạm Hiên nghe vậy bèn cười giòn giã, “Ngươi để người nhà lại đây.”

Chu Cao Lãng ngạc nhiên nhìn ông, Phạm Hiên thở dài thành tiếng,

“Lão Chu, ta biết ngươi trọng tình nghĩa, chỉ cần người nhà ở đây thì ngươi
sẽ tuyệt đối không tạo phản.”

Chu Cao Lãng mấp máy môi nhưng chẳng nói gì, Phạm Hiên tiếp tục,

“Trong suốt thời gian dài đăng cơ, kỳ thật ta không lo lắng gì hết. Đại Hạ
sở hữu rất nhiều nhân tài; ngươi, Lạc Minh, Thanh Trạm[1]. Lớp trẻ hơn có
Cố Cửu Tư, Lý Ngọc Xương… Nếu Đại Hạ phát triển vững vàng, dù
không tồn tại ngàn đời thì tồn tại trăm năm lẫn Nam phạt thống nhất đất
nước là chuyện trong tầm tay. Một năm qua, ta nghỉ ngơi lấy sức và điều
chỉnh nội bộ. Mở rộng mậu dịch, hướng dẫn bá tánh khai phá những đồng
ruộng phì nhiêu, tận dụng tối đa mọi thứ, Cố Cửu Tư cải tạo Hoàng Hà để
nối liền Nam – Bắc, còn chỉnh đốn Huỳnh Dương và lập uy với các địa
phương khác. Ta đã hoàn thành những việc khó khăn nhất, tiếp theo các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.