TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2011

ngươi cứ đi chậm mà chắc là ổn. Điều duy nhất ta lo lắng là ngươi và Ngọc
nhi.”

Phạm Hiên đưa mắt nhìn Chu Cao Lãng, ông cười khổ sở, “Hận thù giữa

ngươi với Ngọc nhi quá sâu. Nhưng người là huynh đệ của ta, là danh
tướng của Đại Hạ, ta không thể giết ngươi.”

“Ngươi cũng chả giết nổi đâu,” Chu Cao Lãng bình tĩnh nói.

Phạm Hiên thoáng khựng lại rồi bật cười, “Ngươi nói đúng, thiên hạ này

vốn thuộc về cả hai ta, giết ngươi là ta tự tay phá hủy bức tường thành. Ta
không thể giết ngươi nhưng cũng chẳng thể phế Ngọc nhi, nó là đứa con
duy nhất của ta…”

“Ngươi coi nó lớn lên thành bộ dạng gì kìa!”

Chu Cao Lãng gầm lên, “Ta khuyên ngươi sớm tục huyền để sinh thêm

mấy đứa nữa nhưng ngươi không nghe mới dẫn đến tình trạng hiện nay.
Ngươi nghĩ ta muốn rời đi chắc?! Ta tận mắt chứng kiến đứa nhỏ này
trưởng thành, ngươi cho rằng ta có thể xuống tay?! Ngươi phế nó đi,” Chu
Cao Lãng nhìn chòng chọc Phạm Hiên, “ta sẽ dốc sức giúp ngươi chọn một
đứa bé khác trong tông tộc. Ta không giết Ngọc nhi mà sẽ đảm bảo cho nó
cả đời chẳng phải lo cơm áo gạo tiền.”

“Vậy ngươi giết nó còn hơn.”

Phạm Hiên cúi đầu khẽ cười, “Nó là đứa con duy nhất của ta, chỉ cần nó

tồn tại thì nhất định sẽ có người lấy danh nghĩa nó làm loạn. Hôm nay
ngươi bảo không giết nó nhưng sau khi ta đi rồi, ngươi có thể chịu đựng nó
trong bao nhiêu ngày hay bao nhiêu năm?”

“Thế ngươi định làm gì?” Chu Cao Lãng lãnh đạm nói, “Ta đã sai binh

lính bao vây nội cung thì chẳng nghĩ tới chuyện quay đầu lại. Ngay cả khi
ta buông tha nó, liệu nó có buông tha ta không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.