TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2015

rất nhẹ nhàng. Ông chậm rãi thổ lộ, “Trước kia trong lòng ta chất chứa quá
nhiều thứ, vì bận rộn nên không chăm sóc con chu đáo. Thời gian qua ta cứ
nghĩ mãi đời này mình đã làm gì và đã nợ những ai. Nghĩ tới nghĩ lui, ta
phát hiện người mình nợ nhiều nhất là con.”

“Khi con còn nhỏ, ta chẳng ở bên dạy con những việc nên làm và không

nên làm. Thế mà lúc con lớn lên lại đòi hỏi đủ điều. Cái gì con cũng không
hiểu nhưng ta chỉ biết nói con sai rồi trách mắng.”

“Phụ thân…”

Đôi mắt Phạm Ngọc dần nhòe đi, Phạm Hiên dịu dàng bảo, “Ta biết con

là đứa trẻ tốt. Thật ra các thúc thúc rất yêu thương con, hồi trước Chu thúc
thúc la mắng cũng vì muốn con sống tốt. Sau khi ta đi, con hãy coi họ là ta
để báo hiếu nhé?”

“Người sẽ không đi đâu hết,” Phạm Ngọc siết chặt tay Phạm Hiên, luống

cuống nói, “người nói mình có lỗi, người đã xin lỗi con mười mấy năm mà
giờ muốn vứt bỏ con sao?!”

“Phụ thân,” Phạm Ngọc lại gần ông, hắn giữ chặt Phạm Hiên và hoảng

loạn van xin, “người đừng đi. Con sợ lắm, người đừng vứt bỏ con, người
đừng đi có được không?”

Phạm Hiên không trả lời, ông lặng lẽ quan sát Phạm Ngọc.

Từng giọt nước mắt lớn lăn dài trên má Phạm Ngọc. Phụ tử bọn họ quen

cãi nhau, nhiều năm sau ngày Phạm Ngọc bắt đầu hiểu chuyện, đây là lần
đầu tiên hắn lộ ra vẻ hoảng sợ. Thời gian như quay ngược lại lúc hắn còn
nhỏ; khi ấy hắn nhát gan nên gặp gì cũng túm lấy ống tay áo của ông mà
kinh hoàng kêu, “Phụ thân! Phụ thân!”

Bây giờ hắn sắp mười bảy tuổi nhưng vẫn giống hệt một đứa trẻ khi sợ

hãi nói, “Người đáp ứng con đi, phụ thân, người không thể bỏ mặc con!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.