TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2102

đối phương nhanh tay bố trí mai phục trước, thiếu phu nhân phái người liều
chết trao đứa bé cho ta. Ta đưa người sống sót rời khỏi thành, còn Trương
đại nhân và Diệp đại nhân đã qua đời đêm hôm đó.”

Cố Cửu Tư bình tĩnh thuật lại, Chu Cao Lãng lẳng lặng nghe. Đôi mắt

Chu Diệp đờ đẫn, hắn thẫn thờ nhìn về phía trước và chẳng biết đang nghĩ
gì.

Rất lâu sau, Chu Cao Lãng cười rộ.

“Ta đã sớm biết…”

Ông cười khẽ khàng rồi giơ tay che trán, biểu cảm pha trộn giữa bi

thương và hân hoan. Cố Cửu Tư hơi khom lưng trước Chu Cao Lãng, hắn
cung kính nói, “Chu đại nhân, bệ hạ toan tính phế nội các, bước tiếp theo e
rằng là triệu kiến ngài. Đại nhân hãy sớm đưa ra quyết định.”

“Quyết định…” Chu Cao Lãng cười cợt. “Ta có thể quyết định gì chứ?”

Ông trừng mắt nhìn Cố Cửu Tư, “Vợ con ta đều ở Đông Đô, quân đội U

Châu lại không hoàn toàn nghe lệnh ta, ngươi muốn ta quyết định cái gì!”

Cố Cửu Tư vẫn giữ nguyên vẻ trầm tĩnh trước những lời này, “Nếu ngài

không đưa ra quyết định, sợ là vợ con ngài sẽ mãi mãi ở lại Đông Đô chẳng
thể trở về.”

Nghe đến đây, sắc mặt Chu Cao Lãng cứng đờ, Chu Diệp ở cạnh bất chợt

cất tiếng, “Khởi binh đi.”

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Diệp; trên mặt hắn chỉ có sự bình

tĩnh, cứ như hắn đã giác ngộ được cảm xúc này sau khi trải qua nỗi kinh
hoàng và thống khổ. Hắn đứng dậy, điềm nhiên nói, “Phạm Ngọc dám làm
thế đơn giản vì hắn nghĩ mình đủ sức bắt chẹt chúng ta. Bây giờ lập tức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.