TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2107

“Cái gì?!”

Lời này khiến tất cả kích động, một người lập tức phản ứng lại bằng cách

la chói lói, “Đại nhân không thể làm vậy. Chúng ta là cánh chim của đại
nhân, nếu đại nhân xử trảm chúng ta thì khác nào tự cắt bỏ tay chân. Làm
thế thì tới ngày đại nhân vào Đông Đô, ngài sẽ thành cá nằm trên thớt cho
tên cẩu hoàng đế kia!”

Những lời này thức tỉnh các tướng sĩ, bọn họ bỗng nhận thức được một

điều. Bọn họ và Chu Cao Lãng là một, nếu Phạm Ngọc muốn giết ông thì
sẽ thật sự xuống tay với bọn họ trước. Vết máu trên tay Chu Cao Lãng giúp
bọn họ suy đoán lựa chọn của ông, có người nói ngay, “Chu đại nhân vì
chúng ta mà giết chết đại sứ, chúng ta chỉ nghe lệnh ngài!”

“Chúng ta chỉ nghe lệnh Chu đại nhân!”

Có người hưởng ứng thì chẳng mấy chốc, mọi người trong sân lần lượt

bày tỏ lòng trung thành. Nét mặt Chu Cao Lãng lộ ra vẻ thống khổ tột cùng,
mắt ông đỏ hoe khi nói, “Ta với tiên đế vốn là huynh đệ, ta còn coi bệ hạ
như con cháu. Nhưng các vị là đồng bào của ta, sao ta nỡ nhẫn tâm tàn sát
các vị? Chúng ta chẳng cầu quyền cao chức trọng, chỉ muốn bảo toàn tính
mạng, các vị hiểu chứ?”

“Hiểu!”

“Tiên đế nhân hậu nên đã dự đoán ngày hôm nay từ lâu, ngài để lại di

chiếu căn dặn nếu tân đế thất đức thì cứ phế đi và lập người khác lên. Hôm
nay ta khởi binh, về tư là vì bảo toàn tính mạng và cống hiến cho quốc gia.
Về công là vì tuân thủ di nguyện của tiên đế, giúp đỡ giang sơn Đại Hạ.
Các vị còn dị nghị nào không?”

“Chúng ta xin nghe lệnh đại nhân!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.