TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2149

Chu Diệp im lặng nhìn nàng, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Cố Cửu Tư dốc sức chém giết bất kỳ binh lính nào dám đến gần bọn họ,

máu tươi bắn tung tóe khắp nơi nhưng hắn không hề lên tiếng bắt Chu Diệp
đứng dậy. Hắn chỉ đứng chắn trước Chu Diệp, che chở và bảo vệ để đại ca
mình có thể yên ổn nói những lời từ biệt cuối cùng.

Tần Uyển Chi thấy trước mắt dần tối sầm, nàng ấy khẽ thở hổn hển,

“Chàng đừng khổ sở… Đời này… Ta hạnh phúc lắm…”

“Bọn chúng muốn…lừa chàng…đi Dự Châu… Chàng sẽ chết…sẽ

chết…”

“Không đâu…” Chu Diệp rốt cuộc mở miệng, thanh âm run rẩy, “ta sẽ có

cách.”

“Thật…thật à?” Tần Uyển Chi chật vật cười rộ, nàng ấy buông tay Chu

Diệp rồi vươn tay về phía hắn. Chu Diệp hiểu ý bèn khom lưng ôm nàng ấy
vào lòng.

Tần Uyển Chi bị gãy xương rất nhiều nên hắn vừa chạm vào là đau thấu

tim, nhưng nàng ấy luyến tiếc cái ôm này.

Khi loạn thế mới bắt đầu, cửa nát nhà tan buộc nàng ấy đơn độc tới U

Châu. Nàng ấy cứ tưởng đại công tử Chu gia sẽ không thừa nhận hôn sự
này cũng như không cưới một bé gái mồ côi. Nào ngờ hắn chẳng những
thừa nhận còn cưới nàng ấy.

Hắn dùng kiệu tám người nâng và cử hành nghi lễ đàng hoàng để rước

nàng ấy về Chu phủ. Đêm thành thân, hắn vén khăn voan rồi lắp bắp,
“Nàng…nàng đừng sợ, ta…ta sẽ tốt với nàng.”

Đấy là sự ấm áp chỉ thuộc về hắn, là tia sáng chỉ thuộc về nàng ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.