TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2232

“Nếu là chuyện nên làm,” Liễu Ngọc Như khàn khàn hỏi, “sao chàng lại

khổ sở như thế?”

Cố Cửu Tư không trả lời, chỉ im lặng cụp mắt hồi lâu rồi đáp, “Đông Đô

còn cả triệu bá tánh sinh sống.”

Cả triệu bá tánh mà cướp bóc ba ngày thì đúng là trăm họ lầm than.

“Ngọc Như…”

Giọng Cố Cửu Tư khản đặc khi cất lên, Liễu Ngọc Như nâng tay cắt

ngang lời hắn.

“Chàng đừng nói gì hết.”

Đôi mắt trong veo của Liễu Ngọc Như in bóng hình hắn, nàng dịu dàng

nói, “Cũng đừng đưa ra lựa chọn, để ta quyết thay chàng nhé?”

Cố Cửu Tư lặng lẽ ngắm nhìn nàng.

Đây có lẽ là độ tuổi đẹp nhất đời nàng. Thuở mới gặp gỡ, nàng quá ngây

ngô và tầm nhìn bị giới hạn trong bốn bức tường hậu viện. Giờ nàng đã trổ
mã với thân hình mảnh mai cao ráo. Nàng vốn là mỹ nhân hàng đầu nhưng
đôi mắt của nàng là thứ vô cùng hiếm thấy; nó như đá quý, như tranh vẽ,
như trời cao.

Đôi mắt kia chất chứa non xanh nước biếc lẫn muôn ngàn chúng sinh,

khiến nó tỏa sáng lạ thường và lấp lánh rực rỡ.

Nàng tựa thần Phật thấu hiểu trái tim phàm tục; lại tựa ánh nến chiếu rọi

chặng đường phía trước.

Đời này, nàng là nữ tử đẹp nhất hắn từng thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.