TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2233

Con ngươi của Cố Cửa Tư thoáng di chuyển nhưng vẫn chăm chú nhìn

nàng. Liễu Ngọc Như cười rạng rỡ lẫn ấm áp, “Bất kể ta quyết định thế
nào, chàng cũng nghe theo có được không?”

“Được.”

Giọng Cố Cửu Tư nghèn nghẹn khi đáp lại. Trong khoảnh khắc ấy, hắn

tin tưởng nàng vô điều kiện. Nàng muốn hắn tồn tại, hắn sẽ tham sống sợ
chết; nàng muốn hắn chết đi, hắn cũng sẽ thoải mái chấp nhận.

Liễu Ngọc Như không nói gì, nàng nâng tay tỉ mỉ phác họa lại từng

đường nét khuôn mặt hắn. Ánh mắt nàng đầy trân trọng, đầu ngón tay tuy
lạnh lẽo nhưng vừa mềm mại vừa thận trọng.

“Cửu Tư,” nàng chân thành nhìn hắn, “chàng phải biết rằng ta yêu

chàng.”

“Ta biết.”

“Ta yêu sự khí khái và kiên định của chàng. Ta biết người mình yêu

không thể trơ mắt chứng kiến trăm họ lầm than mà chẳng có lợi ích gì.
Người ấy cũng không thể vô tư sống yên phận cùng ta ở một góc nhân gian
nhỏ bé để bo bo giữ lấy mình.” Bạn đang �

Liễu Ngọc Như vừa thổ lộ, nước mắt Cố Cửu Tư liền chảy xuống. Hắn

không dám rời mắt khỏi nàng và khóc hệt một đứa trẻ đến lúc kiệt sức.

Liễu Ngọc Như vén vài sợi tóc dính lên mặt hắn, đôi mắt nàng ngấn lệ

nhưng nàng vẫn dịu dàng mỉm cười, “Chàng đi đi.”

Cố Cửu Tư bất động, hắn run rẩy khi nghe người này bình thản nói,

“Chàng muốn làm gì thì hãy đi thực hiện. Ta không nghĩ chàng sai, chẳng
qua con đường chàng chọn quá gập ghềnh nên người khác không thể tiếp
tục. Nếu chàng đi được trọn vẹn, chàng sẽ thành anh hùng trong lòng ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.