TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 225

Vương Vinh sẽ không vô duyên vô cớ đi kiếm chuyện với bọn họ. Gã

chả phải một cậu ấm thông minh, hỉ nộ đều hiện lên mặt. Cố Cửu Tư nói
không sai, gã tất nhiên đã biết gì đó.

Liễu Ngọc Như đang khoác áo của Cố Cửu Tư nhưng lại rét run. Cố Cửu

Tư thấy bèn nhíu mày, “Vẫn lạnh à?”

Liễu Ngọc Như ngẩn người. Nàng đang muốn phủ nhận thì đối phương

bỗng duỗi tay ôm lấy bả vai nàng, dùng tay áo rộng che lưng cho nàng,
đem nàng ôm hờ trong lồng ngực.

Liễu Ngọc Như ngơ ngác nhìn hắn, trên mặt Cố Cửu Tư đầy ý cười lấy

lòng. Một tay cầm đèn, một tay ôm lấy nàng, hắn vừa đi vừa hứng chí hỏi,
“Hết lạnh chưa?”

Liễu Ngọc Như im lặng cụp mắt, cảm thấy tim đập nhanh hơn. Nàng đi

theo bước chân hắn, tai nghe hắn nói, “Hồi xưa ta cùng Dương Văn Xương
với Trần Tầm bài bạc suốt đêm, lúc trời lạnh ba đứa chen chúc một chút
liền hết lạnh. Ngươi đừng nghĩ ta lợi dụng cơ hội sờ soạng ngươi, ta coi
ngươi là huynh đệ tốt!”

Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, thuận theo hắn mà đáp, “Vậy đa tạ

ngươi.”

“Thế nên ngươi đừng ngày ngày sầu khổ.” Hắn an ủi, “Ngươi xem, gặp

chuyện thì phải nghĩ cách. Ngươi lạnh thì ta mặc thêm áo cho ngươi, vẫn
lạnh thì chúng ta đứng sát nhau một chút. Khi xảy ra sự cố, chúng ta sẽ có
biện pháp. Ngươi đừng nghĩ quá nhiều.”

Hắn nói tiếp, ngữ điệu trịnh trọng, “Hai ta đã thành hôn, tuy về sau có

thể đường ai nấy đi nhưng hễ ngươi còn là phu nhân của ta một ngày thì ta
sẽ che chở ngươi thật tốt. Đừng lo, ta sẽ không để ngươi gặp chuyện. Nếu
ai ức hiếp ngươi…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.