TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2284

Nàng ấy trái ngược hẳn với mấy nữ tử run lẩy bẩy, Phạm Ngọc nhướn

mày, “Ngươi có vẻ không sợ trẫm.”

“Bệ hạ là thiên tử,” Tây Phượng kính cẩn bảo, “mạng của nô tỳ thuộc về

bệ hạ. Nô tỳ cam tâm tình nguyện chết vì bệ hạ, có gì đáng sợ đâu?”

“Thật sao?” Phạm Ngọc càng nhướn mày cao hơn, hắn lấy thanh kiếm ở

bên cạnh rồi ném tới chỗ nàng ấy. “Tự cắt cổ đi.”

Nghe đến đây, Lưu Thiện tính mở miệng thì Tây Phượng đã dứt khoát

rút kiếm kề vào cổ mình. Không đợi Lưu Thiện lên tiếng, Phạm Ngọc mau
chóng ngăn lại, “Chờ chút!”

Phạm Ngọc ngồi thẳng dậy, hắn nhìn Tây Phượng mà chỉ tay bảo,

“Ngươi, đêm nay ở lại đây.”

Tây Phượng buông kiếm rồi uyển chuyển dập đầu lạy Phạm Ngọc, “Tạ

ân sủng của bệ hạ.”

“Đám còn lại,” Phạm Ngọc dùng giọng điệu chán ngấy ra lệnh, “vứt cho

chó ăn.”

“Bệ hạ!”

Các nữ tử trong phòng lập tức gào khóc, Phạm Ngọc quay đầu nhìn về

phía Lưu Thiện khiến hắn vội phất tay, “Mau lôi xuống hết!”

Lưu Thiện vừa sai khiến người khác vừa theo họ ra ngoài, khi mọi người

đi hết thì trong phòng chỉ còn Phạm Ngọc và Tây Phượng. Phạm Ngọc
nghiền ngẫm quan sát Tây Phượng, “Mạng của ngươi thuộc về trẫm?”

“Vâng,” Tây Phượng kiên định trả lời.

Phạm Ngọc dựa vào đầu giường lặng lẽ nhìn Tây Phượng, sau một hồi,

hắn bật cười, “Ngươi thích trẫm à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.