TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 235

Liễu Ngọc Như thấy mình thật mâu thuẫn. Nàng vốn hy vọng người này

trở nên chín chắn, làm một nam nhi tốt. Song giờ thấy hắn biểu hiện chững
chạc như vậy, nàng lại muốn hắn vĩnh viễn là thiếu niên chưa trải sự đời
khiến mọi người vui vẻ.

Cố Cửu Tư nhìn bộ dạng của nàng, hắn không khỏi cười rộ, “Cái mặt

này là sao? Người sắp bị gãy chân là ta còn chưa than thì ngươi khổ sở làm
gì?”

“Cố Cửu Tư…” Nàng thở dài, “Ngươi yên tâm, ta đi với ngươi. Nếu

chân ngươi gãy, ta cõng ngươi về.”

“Ai mướn ngươi làm chứ?” Cố Cửu Tư đứng dậy, cùng nàng đi ra khỏi

Phật đường. Hắn vẫn cười cà lơ phất phơ như trước, “Cố gia chúng ta chưa
xuống dốc tới mức khiến thiếu phu nhân phải cõng người.”

“Được rồi,” hắn nhéo mặt nàng, “mặt ủ mày ê làm gì. Ta tính hết rồi,

ngươi đừng buồn.”

Liễu Ngọc Như không đáp lời. Nàng đi bên cạnh Cố Cửu Tư, tay áo hai

người khẽ chạm vào nhau. Nàng rõ ràng cảm giác được, tay áo Cố Cửu Tư
dường như đang run nhè nhẹ.

Hắn sợ.

Vào khoảnh khắc này, Liễu Ngọc Như chợt ý thức được điều đó.

Cố Cửu Tư thông minh, nhưng kinh nghiệm sống có hạn. Lần đầu thấy

phụ mẫu gặp khó khăn, hắn rõ ràng muốn mình trưởng thành để đối mặt
với sóng to gió lớn song rốt cuộc trong hắn vẫn có chút yếu đuối.

Nhưng hắn không nhắc đến, cũng chẳng cho ai thấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.