TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 236

Thế nhưng Liễu Ngọc Như lại cảm nhận rõ nỗi bất an này. Khi hai người

sánh bước trên hành lang, Liễu Ngọc Như không cầm lòng được mà cầm
tay hắn.

Cố Cửu Tư kinh ngạc quay đầu lại, Liễu Ngọc Như lẳng lặng nhìn hắn.

Ánh mắt nàng cứng cỏi lại dịu dàng.

“Ngươi đừng sợ,” nàng cất tiếng. Vào giây phút ấy, dường như có sức

mạnh vô hình trấn an và che chở hắn. Hắn nghe nàng nói, “Để ta ở bên dìu
ngươi đứng lên, ngươi sẽ không mất mặt.”

Cố Cửu Tư không trả lời, hắn lặng lẽ ngắm nhìn nàng.

Hắn chẳng hiểu tại sao, vào lúc này, tay hắn không còn run nữa.

Hắn chật vật cười.

“Được,” hắn nói, “cảm ơn ngươi, thiếu phu nhân của ta.”

Chú thích

[1] Giàu đến nỗi sánh ngang với một quốc gia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.