TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 2352

Minh chẳng qua là thiếu niên mười chín tuổi, hắn khó mà khống chế được
một Dương Châu với sóng ngầm cuồn cuộn. Ngay cả khi không có Ngọc
Như thì cũng sẽ có người khác, ngươi mất Dương Châu là chuyện sớm
muộn.”

“Mọi con đường đều có kết cục riêng. Lạc Tử Thương, ngươi tự hào

mình thông minh tuyệt đỉnh nhưng trên đời này còn quá nhiều người thông
minh hơn ngươi. Ngươi nghĩ tại sao bọn họ không chọn con đường ngươi
đi?”

Cố Cửu Tư ngước nhìn y, “Vì những con đường được xây bằng tội ác

chồng chất đều là đường cùng. Thiên hạ là giang sơn và bá tánh, ngươi
muốn thiên hạ thì trong mắt ngươi phải chứa nó. Nếu mải mê đùa bỡn với
quyền mưu lẫn lòng người, sao ngươi có thể nhìn ván cờ một cách toàn
diện?”

“Ngươi mà giống tiên đế thì hồi trước đã không tới Đông Đô, thay vào

đấy dốc sức chuộc tội và suy nghĩ biện pháp giúp bá tánh Dương Châu
sống tốt. Hay biết đâu ngươi sẽ không dùng thủ đoạn tanh tưởi để trở thành
chủ nhân của Dương Châu. Nếu ngươi tuân thủ quy tắc quân thần giống
Chu đại nhân, chí ít ngươi cũng ý thức được tiên đế đánh ván cờ thiên hạ
thế nào qua những nước đi như chỉnh lý quốc khố, bình định phe phái cũ, tu
sửa Hoàng Hà, tra xét vụ án Vĩnh Châu, giảm bớt gánh nặng thuế[3], và
phát triển nông nghiệp mậu dịch. Có khi ngươi còn nhận ra trước lúc tiên
đế tổ chức khoa cử nữa. Ngươi cho rằng Chu đại nhân từ bỏ Đông Đô là bại
trận à? Ngươi nhìn xem hai vựa lúa lớn nhất Đại Hạ nằm ở đâu? U Châu và
Vĩnh Châu. Tàu thuyền Đại Hạ đa phần đi qua nơi nào? U Châu và Vĩnh
Châu. Chỉ cần Chu đại nhân nắm giữ hai địa phương này thì ngóc đầu trở
lại là vấn đề thời gian.”

Cố Cửu Tư vừa nói vừa đặt cái “cạch” quân cờ cuối cùng xuống bàn cờ,

hắn thương xót nhìn Lạc Tử Thương, “Ngay từ lúc bắt đầu, ngươi đã thua
rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.