TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 241

cười của mình, dựa người vào ngực hắn mà nói, “Ngươi ấy à, sao chả bao
giờ nghiêm chỉnh thế?”

“Ta cực kỳ đứng đắn á.” Cố Cửu Tư thoải mái xòe tay, vẻ mặt thành thật,

“Ta đang an ủi ngươi một cách vô cùng đứng đắn, vậy có được không?”

Liễu Ngọc Như cầm quạt tròn gõ hắn, Cố Cửu Tư vừa cười toe toét vừa

tránh. Hai người đang chơi đùa, xe ngựa đột nhiên dừng lại; Liễu Ngọc
Như nhào tới trước, Cố Cửu Tư vội đỡ nàng. Bên ngoài bỗng truyền đến
thanh âm kinh ngạc từ Giang Nhu, “Vương đại nhân.”

Hai người liếc nhìn nhau, Liễu Ngọc Như vội vàng vén lên một góc màn

xe. Xe ngựa của Giang Nhu đã dừng lại, phía trước xe bà tụ tập một nhóm
người. Người cầm đầu là một nam nhân trung niên; vóc dáng ông ta cao
lớn, toàn thân mặc quan phục màu đỏ tươi trông hơi lôi thôi. Phía sau ông
ta là gia đinh đang nâng cáng cứu thương. Trên cáng chính là Vương Vinh,
kẻ bị đánh gãy chân nhưng giờ đã được băng bó kỹ lưỡng.

Liễu Ngọc Như quay đầu lại, nhỏ giọng nói, “Là Vương Thiện Tuyền.”

Cố Cửu Tư nhanh chóng tiến lại gần, hai người quan sát bên ngoài qua

khe hở trên xe ngựa.

Giang Nhu không ngờ mới đi nửa đường đã gặp Vương Vinh. Quan sát

bộ dạng của Vương Vinh, nội tâm bà lập tức vừa đổ mồ hôi lạnh vừa thấy
may là Liễu Ngọc Như nhạy bén. Vương Thiện Tuyền thật sự mang người
tới cửa giữa đêm hôm khuya khoắt; sợ là Vương Vinh vừa mới được bó
chân kỹ càng xong đã vội đi ngay.

Bà giả vờ mình tình cờ gặp bọn họ, nhìn Vương Thiện Tuyền mà nói,

“Vương đại nhân! Sao ngài lại ở đây? Ta đang định đến quý phủ tìm ngài
đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.