TRƯỜNG PHONG ĐỘ - Trang 335

“Được.” Liễu Ngọc Như đồng ý mà chả cần suy nghĩ, “Nghe lang quân.”

Mọi người đều cười rồi ngồi xuống. Có hai vai hề là Dương Văn Xương

và Trần Tầm ở đây, bữa cơm này rất hòa thuận vui vẻ.

Ăn cơm xong, Liễu Ngọc Như cùng Tô Uyển vào trong phòng để tán

gẫu. Khi nói về Liễu phủ, giọng Tô Uyển bình thản, chứng tỏ thời gian qua
bà sống khá ổn. Liễu Ngọc Như yên tâm rồi mới kể Tô Uyển nghe về Cố
Cửu Tư.

Tô Uyển lẳng lặng nghe, bà quan sát mặt mày nữ nhi hớn hở, rõ ràng

thấy được cảm xúc của Liễu Ngọc Như khi nói về Cố Cửu Tư đã khác xưa.

Bà mỉm cười nhìn nàng. Khi Liễu Ngọc Như bình tĩnh lại, nàng mới thấy

mình thật thiếu kiềm chế. Nàng cúi đầu lí nhí, “Nữ nhi nhiều chuyện.”

“Không sao,” Tô Uyển cười cười, bà vỗ tay Liễu Ngọc Như, “Cửu Tư là

đứa trẻ tốt. Lúc trước ta không vui khi con gả cho nó, bây giờ ta lại thấy
thật may vì con đã gả cho nó.”

Liễu Ngọc Như ậm ừ, nàng đâu dám cho Tô Uyển biết những lời nói

phản nghịch với cả thế gian của Cố Cửu Tư. Hiện tại nàng cũng không
muốn nghĩ tới chúng.

Nàng nghĩ ngợi rồi thay đổi chủ đề nghiêm túc hơn, “Nương, con cần

báo cho người một tin.”

“Ừm?”

“Nếu con phải rời khỏi Dương Châu, người có đi cùng con không?”

Tô Uyển ngây người, bà run rẩy hỏi, “Con…con nói gì?”

“Ý con là,” Liễu Ngọc Như hít sâu một hơi, “nương, thiên hạ sắp loạn

rồi. Con muốn có đường sống nhưng ở lại Dương Châu thì quá nguy hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.